Môn Toán Lớp 4 Làm thế nào để em có thể phân biệt được toán tổng tỉ,hiệu tỉ và tìm hai số khi biết tổng và tỉ số của hai số đó ạ? Anh chị giải thích hoặc ví dụ giùm em luôn cũng được Giúp em bài này với ạ em cần gấp, đừng copy nguồn trên mạng nha. Còn phần anh, anh không thích ăn ảnh, chỉ thích người chụp ảnh nên em có chụp xấu hay gì, anh cũng không trách em đâu!". Qua những hình ảnh mà cặp đôi chụp cho nhau, "nóc nhà" luôn được người chọn canh sáng, chọn góc mặt đẹp nhất và tạo ra những bức ảnh "sống ảo Mong anh chị giúp em Giải thích cơ sở khoa học của những biện pháp bảo vệ và phát triển nguồn lợi cá bằng lập bảng. HOC24. Lớp học. Lớp học. Tất cả Lớp 12 Lớp 11 Lớp 10 Lớp 9 Lớp 8 Lớp 7 Lớp 6 Lớp 5 Lớp 4 Lớp 3 Lớp 2 Lớp 1 Được biết, đây cũng là lần hiếm hoi cả hai hội ngộ cùng nhau trên sân khấu như thế này. Trên sân khấu, khi trình diễn ca khúc 60 năm cuộc đời với phần âm nhạc được đánh sôi động, Nam Anh - Nam Em đã không ngừng nhún nhảy, khuấy động không khí của buổi diễn cực Bảy. Eight. Tám. Nine. Chín. Ten. Mười. Phrases and daily expressions have a very important role in Vietnamese. Once you're done with the Vietnamese Phrases, you might want to check the rest of our Vietnamese lessons here: Learn Vietnamese. Nhân vật chính: Thịnh Văn Ngôn - Thẩm Tại. Văn án: Trước khi tốt nghiệp, trước sự vây xem của đám bạn thân, Thịnh Văn Ngôn bắt đầu theo đuổi nam thần đẹp trai kỳ hạn ba tháng! Ngày hôm sau, để mài mòn tính nết tiểu thư của cô, bố cô đày cô tới công ty bạn mình Anh chị em là chiến sĩ trên mặt trận ấy" Đây là lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong Thư gửi các họa sĩ nhân dịp triển lãm hội họa. Bức thư có đoạn: "Gửi anh chị em họa sĩ, biết tin có cuộc trưng bày, tiếc vì bận quá, không đi xem được. Tôi gửi lời thân ái hỏi thăm anh chị em. bTlKmS. Văn án Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. … Ngụy quân tử! Giả đứng đắn. *** “Em Chỉ Có Thể Thích Anh” là câu chuyện về thanh xuân và tình yêu của hai nhân vật chính, đan xen vào đó là những mối quan hệ bạn bè, thầy cô, về tình cảm vụng dại nhưng ngọt ngào sâu đậm, về những suy nghĩ tương lai hoài bão mà họ ấp ủ. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung là bạn cùng lớp. Một người là “học thần” đứng đầu toàn khối, một là “học bá” đứng thứ hai của lớp. Thế giới của họ người thường như chúng ta không thể hiểu nổi. Hai người như không quen biết đối phương, xem người kia không vừa mắt. Hạ Mộng Ngư thấy Từ Tử Sung làm màu luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng vô cảm, Từ Tử Sung lại thấy Hạ Mộng Ngư giả dối luôn biểu hiện mình ngoan hiền thánh thiện con ngoan trò giỏi. Qua hai năm trung học họ vẫn không nói với nhau được mấy câu, chỉ im lặng quan sát đối phương, thi thoảng lại tặng nhau vài ánh mắt nụ cười mỉa mai châm chọc. Cho đến một ngày hai người chạm mặt nhau ở một sàn đấu boxing, một người là quyền vương trên sàn đấu, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mũi đẹp trai lại ngầu lòi, một người là cheerleader ăn mặc nóng bỏng gợi cảm. Hai người lại lần nữa tặng cho đối phương ánh mắt chế nhạo “Ta đã biết mi không đơn giản, cuối cùng cũng bị ta phát hiện ra rồi” Nếu để miêu tả Từ Tử Sung, mình chỉ có thể nói rằng cậu là một người có hormone nam tính bốc lên ngùn ngụt. Khi đi học Từ Tử Sung vẻ ngoài trầm tĩnh ít nói đằng sau đồng phục học sinh và cặp kính gọng đen, làm người ta có cảm giác hòa nhã và đáng tin cậy. Sau khi hết giờ học cậu học sinh kia hoàn toàn biến mất, ở đó chỉ còn một Từ Tử Sung nhiệt huyết và dũng mãnh tiến về phía trước, mang theo niềm khát khao cháy bỏng gia nhập giới quyền anh chuyên nghiệp, thực hiện ước mơ của mình. Khi ở trường, Hạ Mộng Ngư trung thành với mái tóc ngắn và đồng phục rộng thùng thình style cô học trò ngoan ngoãn, thế nên khi xuất hiện với vai trò cổ động đầy sexy ở sàn đấu, Hạ Mộng Ngư thật là làm cho Từ Tử Sung phải nhìn với con mắt khác. Mời các bạn đón đọc Em Chỉ Có Thể Thích Anh của tác giả Cố Từ Vi. Editor JinsHạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung trong trường học vốn đã không vừa mắt suy nghĩ của Hạ Mộng Ngư luôn cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên "mọt sách bốn mắt" vô cùng nóng Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là "đứa học trò ngoan" của đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ...Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau....Ngụy quân tử!Giả đứng đắn. Tác giả Cố Từ Vi Số chương 100 chương + 1 ngoại truyện Thể loại Võ sĩ quyền anh x Đầu bếp, từ vườn trường đến áo cưới, HE Tình trạng Hoàn Nhân vật chính Từ Tử Sung x Hạ Mộng Ngư VĂN ÁN Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. Ngụy quân tử! Giả đứng đắn. REVIEW Đây là lần đầu mình viết review, cũng là lần đầu mình đọc xong một truyện mà lại có cảm hứng để viết về nó đến như vậy. Mình không chắc mình sẽ viết hay, chỉ đơn giản mình muốn chia sẻ với các bạn về câu chuyện này. Như bao câu chuyện vườn trường khác, mỗi ngày của một học sinh cấp ba là mỗi ngày phải cố gắng học tập, phấn đấu thi kết quả tốt. Cô bé Hạ Mộng Ngư là một học thần’ tiêu chuẩn, thành tích luôn đứng đầu toàn khối, là người toả ra ánh hào quang con nhà người ta’ trong mắt mọi người. Cậu bạn Từ Tử Sung đứng thứ hai trong lớp, là học bá, là Sung ca trong mắt đám con trai, vì sao ư? Bởi vì cậu bạn này mang đến cho người ta cảm giác có niềm tin cực kì, tựa như chỉ cần có cậu, trời sập cũng không sao! Thế nhưng, có thật là hai người không ưa’ nhau không? Khi mà một người cảm thấy người kia giả tạo, người kia lại thấy đối phương là phần tử khủng bố. Mỗi người ai cũng sẽ có một mặt không muốn để người khác biết, Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư cũng thế. Cơ duyên đưa hai người phát hiện bộ mặt khác của nhau là ở câu lạc bộ quyền anh ngầm – nơi Mục Thần Pan xưng vương – nơi Từ Tử Sung tồn tại như một vị hoàng đế bất bại, và cũng là nơi Hạ Mộng Ngư tự tin diện bộ đồ khiêu gợi làm một cheerleader nóng bỏng. Nguỵ quân tử, giả đứng đắn. Ấy vậy mà lại trời sinh một cặp. Vận mệnh đưa hai người đến bên nhau, dần hiểu nhau và yêu nhau say đắm. Nhưng cái cách mà hai người yêu lại khác nhau, là hai quan niệm về tình yêu khác biệt. Hạ Mộng Ngư yêu Từ Tử Sung, đối xử với anh dịu dàng, dành hết mười phần bao dung với anh, đối với cô mà nói, đó là “Đại ái vô cương!”. Cô yêu anh như thể không có ngày mai, mỗi ngày đều yêu thật nồng nhiệt. Hạ Mộng Ngư nói tương lai của cô không phải của ba mẹ, không phải của Từ Tử Sung hay một ai khác, mà chính là của cô. Cô biết chắc chắn tương lai của mình có Từ Tử Sung và cô sẽ luôn cố gắng để đạt được ước mơ của mình, trở thành con người mà mình muốn. Hạ Mộng Ngư dịu dàng, thông minh, nhưng cũng vô cùng kiên định. Vậy, còn Từ Tử Sung thì sao? Anh có quá khứ không mấy tốt đẹp, người cha ngang ngược cùng người mẹ lạnh lùng đã tạo nên trong anh sự thờ ơ đối với mọi khổ sở trên thế giới này. Trong suy nghĩ của anh, nỗi khổ, nỗi đau là bài học, là cách giúp anh trưởng thành. Anh không giống như Hạ Mộng Ngư có thể được một ngày thì yêu một ngày, anh suy tính cho tương lai và anh phải nắm chắc nó, phải thật chắc chắn anh mới làm, cũng phải thật chắc chắn anh mới yêu. Anh sợ rằng "tình yêu của Hạ Mộng Ngư giống như lửa, nóng đấy nhưng dễ bị dập tắt, bởi vì lửa không thể trường tồn", trong khi tình yêu của Từ Tử Sung là "sẽ chấp nhất, không từ bỏ, sẽ tính đường xa, cứ yêu mãi cho đến khi không thể ở bên nhau nữa thì thôi". Từ Tử Sung lúc mới quen Hạ Mộng Ngư sẽ không tin vào định mệnh, anh tin vào “nhân định thắng thiên”, nhưng sau này một người cố chấp như anh lại không thể không tin vào vận số. Mình nói thật, Từ Tử Sung là nam chính gây ấn tượng với mình vô cùng, bên trong anh có một sự đàn ông’ mãnh liệt, không chỉ vì anh là quyền thủ, mà còn bởi cách tác giả trao vận mệnh cho anh và cách anh chiến thắng nó. Cốt truyện tuy không phải là hoàn hảo không sơ hở, mình ước tác giả có thể viết thêm vài chương kể chi tiết hơn về cuộc sống của hai người trong 10 năm xa cách. Phải, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung xa nhau, từ cuối cấp ba đã xa nhau, mặc dù đã có lời hẹn 4 năm, nhưng xa một lần là xa tận 10 năm. Không nhắn tin, không gọi điện, cắt đứt mọi liên lạc. Mình sẽ không nói Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đã trải qua 10 năm ấy như thế nào, mình sẽ giữ lại để các bạn đọc nhé ^^ Tuy tác giả không viết chi tiết mình thật sự ước như thế !!! nhưng Cố Từ Vi vẫn cho mọi người biết mình đã vẽ nên gì trong bức tranh về nam nữ chính của chúng ta lúc xa cách 10 năm, qua lời kể của hai người họ cho nhau. Từ Tử Sung đã mạnh mẽ ra sao, Hạ Mộng Ngư đã kiên định thế nào, nói ra nghe thật nhẹ nhàng như mấy ai thấu được nỗi khổ sở ấy. Đây chắc chắn sẽ là bộ truyện mình đọc lại trong thời gian tới, nó vẫn mang đến cho mình cảm xúc rất đặc biệt mỗi khi nhớ lại. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây, nếu được, mình rất mong mọi người có thể recommend cho mình thêm truyện có nam chính cơ bắp’ cao to với nha = tự nhiên biết Từ Tử Sung xong mê quá = Một tuần mới lại bắt này cô chủ nhiệm lại có trò mới, học sinh đi muộn không phải dọn vệ sinh nữa, mà phải ngồi ngay cạnh bục giảng. Có hai chỗ ngồi, chừa lại cho hai người đến muộn lẽ do hình thức phạt này quá dã man, nên ngay cả Từ Tử Sung cũng đến sớm một cách bất ngờ, tiếng chuông vừa vang lên là đã có mặt ở trước cửa lớp."Ôi chao, thánh ngủ hôm nay đến sớm quá cơ.", cô chủ nhiệm nói móc, "Mặt mũi cậu lại sao thế này, ngã từ trên giường xuống hả?""Vâng."Từ Tử Sung nhận chủ nhiệm thoáng lườm một cái rồi phẩy tay, "Vào đi, hôm nay không tính là cậu đến muộn."Chờ cả lớp đến hết, cô chủ nhiệm mới tuyên bố đổi chỗ thị lực của cả lớp, cũng vì công bằng, mỗi tháng cô chủ nhiệm lại đổi chỗ một lần. Phương thức đổi chỗ là tráo từ trái sang, từ dưới thể sẽ là, nếu bạn đang ngồi ở dãy đầu tiên của tổ một, thì giờ sẽ đổi sang dãy thứ hai của tổ hai. Lần lượt theo các lần đổi, thì dãy cuối cùng của tổ một sẽ được đổi sang dãy đầu tiên của tổ trung học trọng điểm luôn rất đông, một lớp có đến năm sáu mươi học sinh, phòng học nào gần như cũng chật ních. Vậy nên, tổ hai và tổ ba hợp thành một, bốn chỗ ngồi sát nhau. Hơn nữa, số thành viên của mỗi tổ không giống nhau, cho nên bốn chỗ ngồi sát nhau đó sẽ thay đổi theo từng thay đổi này, Từ Tử Sung, Mạnh Huy, Hạ Mộng Ngư, Phạm Tiểu Kiều, hợp thành bốn người ngồi cùng một dãy mọi người nhìn thấy Mạnh Huy và Hạ Mộng Ngư cùng ngồi xuống, ai nấy cũng xì xào bàn như Mạnh Huy có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt vẫn khó giấu nổi vẻ vui mừng, mà vẻ vui mừng đó đương nhiên là bị cô chủ nhiệm phát hiện ra."Từ Tử Sung.", cô chủ nhiệm nghiêm túc nhìn Mạnh Huy, "Cậu đổi chỗ với Mạnh Huy, trông cậu ta đắc ý kìa."Mạnh Huy vừa ngồi xuống, nghe cô chủ nhiệm nói thế thì cả người cứng đờ, đưa mắt nhìn cô với vẻ không thể tin nổi."Nhìn tôi làm gì? Đứng dậy mau!"Vẻ mặt thất vọng của Mạnh Huy khiến cả lớp cười ầm lên, cậu chàng ủ rũ cầm ba lô, đổi chỗ với Từ Tử bộ quá trình, Hạ Mộng Ngư chỉ lẳng lặng dọn bàn, coi như những chuyện này không liên quan đến phía bên trái nhét ba lô vào ngăn bàn, dứt khoát ngồi xuống, không một động tác dư Mộng Ngư cảm thấy nhiệt độ phía bên trái hình như vừa tăng cao. Nhiệt độ cơ thể Từ Tử Sung sao luôn cao như vậy, có phải người cơ bắp thì trao đổi chất cũng nhanh hơn bình thường không?Hạ Mộng Ngư giơ tay quạt quạt qua giờ Toán, Phạm Tiểu Kiều và Mạnh Huy cứ chuyền giấy Mộng Ngư và Từ Tử Sung vừa chăm chú nghe giảng, vừa giúp hai người kia trao đổi mảnh giấy, cả quá trình không nói với nhau câu nào, hệt như hai người Huy và Phạm Tiểu Kiều đều là thành viên tích cực của lớp, có hoạt động gì thì phía nam sẽ có Mạnh Huy đứng đầu, bên nữ sẽ có Phạm Tiểu Kiều, vậy nên quan hệ của hai người không tệ hiểu họ đang nói gì, từ đầu đến cuối rất tập trung chuyền giấy, ngay cả khi cô xuất hiện bên cạnh cũng không phát hiện Toán vẫn giảng bài, tay cầm giáo án, giả bộ lơ đễnh đi đến cạnh Mạnh Tử Sung đá Mạnh Huy một cái, nhưng ông mãnh này vô cùng trì độn, căn bản là không để ý gì, chỉ hăng hái mở tờ giấy ra kịch vì thế mà xảy Huy còn chưa kịp đọc thì tờ giấy đã bị cô giật mất."Mạnh Huy, Phạm Tiểu Kiều, hai cô cậu có cái gì mà không thể nói trong giờ của tôi à? Tập trung thế cơ mà, tôi lườm mấy lần mà không phát hiện ra!"Mạnh Huy và Phạm Tiểu Kiều một người che mặt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt cô giáo, một người ngồi thẳng đơ, vẻ mặt hoảng Toán mở tờ giấy ra, nói bằng giọng kỳ quái, "Để tôi đọc xem nào, cho cả lớp nghe xem rốt cuộc cô cậu đang bàn cái chuyện quốc gia đại sự gì nào."Mạnh Huy và Phạm Tiểu Kiều không hẹn mà cùng nhìn liếc qua bạn ngồi cạnh, căng thẳng đến mức tóc gáy dựng đứng hết cả rồi, đại sự bất thành rồi."Định mệnh, hai đứa kia lạ cực luôn.""Không phải bà không biết hai đứa nó nhìn nhau không vừa mắt mà."Trong lúc cô Toán đọc nội dung tờ giấy, cả lớp đều vểnh tai nghe chăm chú. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung cũng nhanh chóng chú ý, hai đứa ngốc này đang bàn luận về hai đồng thời quay sang nhìn người ngồi cạnh bàn, một bên ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, một bên thì trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến Huy và Phạm Tiểu Kiều lập tức rụt cổ, không dám nhìn bạn cùng rồi, chết rồi..."Cô cậu đang nói ai đây?", cô Toán cũng nổi lòng hiếu kỳ, đẩy nhẹ gọng kính lên rồi tiếp tục đọc, "Làm thế nào bây giờ, tôi ngồi cạnh bọn nó mà còn cảm thấy ngại cơ."Trong nháy mắt, cả lớp đã hiểu ra, đồng loạt nhìn sang Từ Tử Sung và Hạ Mộng Toán đọc tiếp, "Đúng, nếu Linh Hoa cho tôi ngồi cạnh học thần thì có phải tốt rồi không, bọn mình không phải ngại nữa..."Những lời này vừa được đọc ra, mọi người đều biết là Mạnh Huy chủ nhiệm tên là Lý Linh Linh, Mạnh Huy vẫn thường nói cô chủ nhiệm là bông hoa của lớp, vậy nên mới gọi cô là Linh Hoa."Hừ, thế thì hời cho ông quá. Nói, có phải ông thích Tiểu Mộng Ngư nhà tôi không?"Ừm, câu này chắc chắn là Phạm Tiểu Kiều nói. Cả lớp đều dựng tai lên nghe, đến thở mạnh còn không dám, chỉ sợ quấy rầy cô đọc là phấn khích."Đâu mà... Tôi chỉ muốn xin học thần chỉ giáo mấy vấn đề bài vở thôi.""Chó má, ông ham học lúc nào thế? Ông nói thật đi, ngày nào ông cũng nhìn chằm chằm Hạ Mộng Ngư còn gì.""Nếu không vì lời Từ Tử Sung nói thì tôi còn lâu mới nhìn học thần nhé.""Hả? Từ Tử Sung nói gì?""Nó bảo Hạ Mộng Ngư rất nguy hiểm, tôi cứ nghĩ mãi sao Hạ Mộng Ngư lại nguy hiểm, thế nên mới nhìn cậu ấy đấy chứ."Nghe đến đó, Hạ Mộng Ngư cau mày nhìn Từ Tử Sung, bực bội lườm ấy cảm thấy cô nguy hiểm? Kỳ lạ, cậu ấy bạo lực như vậy mà cô còn không cảm thấy cậu ấy nguy hiểm. Thế mà lại nói là trêu tức cô mà...Thần sắc Từ Tử Sung vẫn không hề thay đổi, trông vô cùng bình tĩnh, cậu cũng không đáp lại ánh mắt của Hạ Mộng Mộng Ngư đành quay đầu lại, tiếp tục giả vờ đọc nó, xấu hổ dã vào tính cách thâm nho của cô Toán, không thể nào không đọc tiếp."Tôi bấm tay tính toán mới cảm thấy có gì đó rất lạ... Tại sao Từ Tử Sung lại bảo Hạ Mộng Ngư nguy hiểm? Cậu ta có nói với ông không?""Bà không phải là không biết Từ Tử Sung khó cậy miệng lắm. Nếu nó nói cho tôi biết thì tôi còn quan sát làm cái gì? Thật chẳng hiểu nổi sao hai đứa nó lại lạ thế nữa...""Ôi giời, Mộng Ngư nhà tôi cũng lạ cơ, chẳng hiểu sao nó lại không thích Từ Tử Sung. Nhưng có khi cả lớp chỉ có tôi với ông biết là học thần học bá ghét nhau nhỉ?"Hay, giờ thì cả lớp đều biết Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung ghét cuộc cô Toán cũng đọc xong tờ giấy, kẹp vào quyển giáo án, sau đó cũng ngại ngùng ho nhẹ một sinh trung học bây giờ, sao quan hệ lại phức tạp thế chứ."Mạnh Huy, Phạm Tiểu Kiều, từ nay về sau cấm chuyền giấy trong giờ!", cô Toán cố che đi vẻ xấu hổ, lại tiếp tục nói, "Thôi được rồi, cả lớp tập trung lên bảng, chúng ta tiếp tục nói về vấn đề ban nãy."...Trong lòng biết một người không thích mình cũng bình thường, nhưng được một người khác xác minh rồi nói cho thì lại là tâm trạng dĩ Hạ Mộng Ngư đã không thoải mái khi ngồi cạnh Từ Tử Sung, giờ cả lớp lại nghĩ họ không ưa nhau, vậy nên cô càng cảm thấy mất tự nhiên hơn. Hình như mọi ánh mắt đều đổ vào họ, đang judge họ không khí giữa hai người càng thêm kỳ quái, thế nên Mạnh Huy và Phạm Tiểu Kiều ngoan ngoãn một cách bất ngờ, biết hai người bạn cùng bạn đang không có tâm trạng nên không dám trêu lớp xì xào bàn tán, nhưng thế giới của học thần và học bá, họ không hiểu, có lẽ là sự ganh đua giữa những người học giỏi thôi. Vấn đề đó quá xa xôi, mọi người vẫn là quan tâm trưa nay ăn gì là học thêm trong kì nghỉ hè nên sáng chỉ học đến mười một giờ là tan, hai giờ chiều mới học tiếp, giữa buổi có đến hai tiếng để nghỉ thường, hội con trai sẽ đi chơi game, con gái đi mua sắm hoặc ngủ bù. Hạ Mộng Ngư từ chối lời mời đi dạo phố với Phạm Tiểu Kiểu, một mình bắt xe đến cửa hàng yêu hàng này chủ yếu phục vụ món Tây, nhưng cũng bán thêm cả đồ ăn nhẹ. Hạ Mộng Ngư cảm thấy món ngon nhất của họ là bánh ngửi thấy mùi bánh mì, Hạ Mộng Ngư cảm thấy như được cứu dỗi, tâm trạng không tốt cũng đỡ hơn mì là một trong những đồ ăn đơn giản nhất, chỉ cần bột mì, muối, nước là xong. Chất lượng bạt bánh ra sao tùy thuộc vào thời tiết, độ ẩm, có thể kết hợp đa dạng, chỉ cần nhồi bột với nguyên liệu ưa thích rồi cho lên men là được. Cuối cùng tạo hình thế nào thì ra hình thù như Mộng Ngư chọn mấy chiếc, trong đó có một chiếc là bánh matcha. Cô cắn thử, bên trong có bạch đậu, phô mai, hạch đào, nho Hạ Mộng Ngư là người giỏi giao tiếp nên gần như ngay từ lần đầu đến cửa hàng đã tạo được mối quan hệ tốt với cả đám nhân viên. Mỗi lần Hạ Mộng Ngư đến mua bánh, nhân viên cửa hàng sẽ đều kêu ca với cô vài câu về tay đầu bếp. Chẳng hạn như tay đầu bếp rất lắm chuyện, chỉ là đường cát thôi mà phải nhập từ ba nước khác nhau, bạch đậu phải là đậu Hàn Quốc, phô mai phải nhập từ Italy, bột mì phải là hàng Pháp... Vậy nên họ có chuỗi bảy cửa hàng, ông chủ chắc là phiền đến chẳng phải là đương nhiên sao?Mặt ngoài Hạ Mộng Ngư đáp lời nhân viên, nhưng trong lòng thì lại nghĩ, đợi sau này cô làm đầu bếp sẽ còn tỉ mỉ hơn. Ví dụ như bánh mì này, tuy hương vị không tồi, nhưng phô mai Ý và bạch đậu có chút gì đó không hợp. Nếu là cô, chắc chắn sẽ đổi thành phô mai Nhật, tăng một chút độ ngọt, rồi đổi nho khô thành đậu đôi khi hương vị hòa quyện còn quan trọng hơn cả thành phần phong một gói to đầy bánh mì về trường, Hạ Mộng Ngư không quay lại lớp luôn, mà tìm một góc yên tĩnh, rồi ngồi xuống một gốc cây đại thụ bắt đầu ăn Mộng Ngư có một khuyết điểm, giữ đồ thà mua cho người ta một phần ăn, chứ nhất quyết không chịu đưa đồ mình đang ăn cho người Tiểu Kiều từng nói, nếu Hạ Mộng Ngư có thể chia sẻ đồ ăn cho ai, thì người đó nhất định là người Hạ Mộng Ngư Mộng Ngư cắn một miếng bánh, nở một nụ cười vô cùng thỏa nghe truyền ra giọng đọc vừa hoàn mỹ vừa gợi cảm của một giáo viên người Pháp. Cô có cảm giác như mình đang tới Pháp rồi, vào lúc mười giờ sáng, ngồi bên một quán cà phê ven đường phố Pháp, ăn một chiếc bánh mì nóng hổi vừa ra giơ tay, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mặt trời xuyên qua kẽ tay rọi mộng gần trong gang nhiên, Hạ Mộng Ngư cảm giác bên cạnh mình có động tĩnh. Cô gỡ tai nghe ra, nghi hoặc quay đầu lại, chợt thấy Từ Tử Sung đã ngồi xuống cạnh mình từ khi nào không biết."Ngon thế sao?", Từ Tử Sung chỉ có hai người, Hạ Mộng Ngư lại chẳng thấy xấu hổ."Ngon chứ...", Hạ Mộng Ngư Từ Tử Sung không nói gì, Hạ Mộng Ngư đành khách sáo hỏi, "Cậu có muốn nếm thử không?""Được."Từ Tử Sung cũng không làm khách. Hạ Mộng Ngư đưa túi bánh bên cạnh cho Từ Tử Sung, để cậu chọn lấy một cái. Từ Tử Sung liếc nhìn, mỗi cái một vị khác nhau."Không có cái giống cái cậu đang ăn.", Từ Tử Sung nói."Không phải là cậu thích ăn vị này đấy chứ?""Trông có vẻ ngon."Hạ Mộng Ngư hơi khó xử, cúi đầu nhìn chiếc bánh bị mình cắn dở, nhưng rồi cũng không do dự nhiều mà bẻ một nửa cho Từ Tử Sung."Tuyệt vời.", Từ Tử Sung nói."Cậu còn chưa ăn mà đã khen? Làm màu...""Tôi không nói là bánh tuyệt.", Từ Tử Sung nhìn chằm chằm Hạ Mộng Ngư, đồng thời há miệng cắn một miếng bánh, "Có điều, bánh cậu chọn cũng rất ngon."Hạ Mộng Ngư ngoảnh mặt đi không nhìn cậu, cũng không muốn đối diện với ánh mắt của cậu, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt ấy đang nhìn người Từ Tử Sung đúng là vô cùng biết làm người ta bồn chồn."Thế vừa nãy cậu không nói bánh mì tuyệt vời thì cái gì tuyệt vời?", Hạ Mộng Ngư cắn một miếng bánh, thuận miệng hỏi, hòng che đi vẻ xấu hổ của mình."Tôi nói tuyệt vời là vì trước giờ chẳng phải cậu không chia đồ ăn cho người khác sao?", Từ Tử Sung nhếch khóe môi, kéo theo một nụ cười thoải mái, "Xem ra cậu không ghét tôi như lời Phạm Tiểu Kiều nói."..."Vốn dĩ không, nhưng giờ có." Mùi của hoóc môn trong không khí quá nồng, thế này thì làm gì còn sự thuần khiết chốn học đường nữa?Hừ, dùng lời của mẹ Hạ Mộng Ngư nói thì Con người này, liêm thì ít mà sỉ thì nhiều!Giữa ban ngày ban mặt, Từ Tử Sung cởi trần làm động tác này trước mặt Hạ Mộng Ngư, không phải đang dụ dỗ khiến cô gái ngây thơ đây sa đọa thì là cái gì?Hạ Mộng Ngư đỏ mặt xoay người đi, vừa thở nặng nhọc vừa quét rác tiếp, kiên quyết không lúc Hạ Mộng Ngư quét sạch sẽ, lau chùi sạch sẽ, chiếc bảng đen sáng bóng như mới, bàn ghế xếp gọn gàng, thì đã là nửa tiếng sau. Lúc này Từ Tử Sung cũng đã hoàn thành bài chống đẩy của đứng ở phía cuối lớp uống nước. Hạ Mộng Ngư nhìn theo trái cổ lên xuống của cậu, ánh mắt cứ thế đờ chạy lại lấy chiếc khăn mặt nhỏ trong cặp ra đưa cho Từ Tử Sung."Cho cậu, tôi dùng để lau mặt, cậu không chê thì lấy mà lau mồ hôi."Từ Tử Sung không nói một lời mà nhận lấy chiếc khăn mặt hồng của Hạ Mộng Ngư, cũng không khách sáo chút nào, chẳng những lau mặt mà còn lau mồ hôi khắp người."Đang bật điều hòa đấy, mặc áo vào không có cảm giờ."Cứ cởi trần như thế cô không chịu được."Ừ."Từ Tử Sung lau xong liền trả khăn lại cho Hạ Mộng Ngư, cuối cùng thì cũng chịu mặc áo Mộng Ngư cầm lấy chiếc khăn mặt hồng gần như ướt đẫm mồ hôi của Từ Tử Sung. Cô tìm một chiếc túi ni lông, bỏ khăn vào rồi cất trong cặp."Cậu định giữ mồ hôi của tôi đấy à?", Từ Tử Sung Mộng Ngư gườm gườm, "Ướt nhẹp thế này, cất thẳng vào cặp để ướt luôn cả sách vở à?"Từ Tử Sung gật đầu, còn nói thêm "Hay để tôi giặt sạch rồi trả cho cậu đi.""Không cần, tôi tự giặt cho tiện.""Quả nhiên là muốn giữ rồi..."Hạ Mộng Ngư quay lại nhìn Từ Tử Sung với vẻ mặt khó tin. Tên này đang trêu cô à?Trên mặt Từ Tử Sung hiện lên một nụ cười nhạt, nhưng không phải là nụ cười mỉa mai mà Hạ Mộng Ngư quen. Cô sợ tới mức nhất thời sửng sốt, quên luôn cả chuyện phải đi người này mà cũng biết nói đùa...Có điều, Từ Tử Sung lập tức khôi phục lại vẻ hờ hững thường ngày. Lúc này Hạ Mộng Ngư mới thu lại ánh mắt kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng, "Tự mình đa tình... Cặn bã."Một lớp 54 con người mà số lượng rác thải ra nhiều đến hãi hồn, có khi xếp lên phải cao đến ngang thường vẫn là hai người đi đổ rác, mỗi người xách một bên, nhưng Hạ Mộng Ngư vừa động tay vào thì Từ Tử Sung đã một mình nhấc thùng rác lên cậu khỏe rồi, có cần khoe khoang thế không?"Đặt xuống.", Hạ Mộng Ngư Tử Sung sửng sốt, nhưng vẫn đặt thùng rác xuống."Có hai người trực nhật, không thể để cậu làm hết được."Từ Tử Sung không đáp lời nào, lẳng lặng đi sang một bên nhấc một quai thùng rác lên."Với lại, cậu bê như thế bẩn quần áo mất.", Hạ Mộng Ngư rút ra hai tờ giấy ăn, đưa cho Từ Tử Sung một tờ, bảo cậu bọc lấy quai thùng rác rồi hẵng cầm. Từ Tử Sung đành phải nghe theo, nhấc một quai thùng rác, cùng Hạ Mộng Ngư đi xuống phía rác xong, hai người khóa cửa cẩn thận, rửa sạch tay rồi cùng nhau ra khỏi Tử Sung trước sau vẫn im lặng, điều này khiến Hạ Mộng Ngư cảm thấy vô cùng mất tự Mộng Ngư là kiểu cho dù không thích một ai đó, cũng không muốn nói chuyện, nhưng nếu đã gặp thì phải duy trì một chút hòa khí ngoài mặt, lịch sự hàn huyên vài câu, quả thực là điển hình của hội vờ chín chắn."Cậu chơi boxing bao lâu rồi?", Hạ Mộng Ngư làm ra vẻ nhiệt tình hỏi, "Sao chơi giỏi thế?"Vẻ mặt Từ Tử Sung vẫn không chút thay đổi."Hai năm.", cậu trả lời."Wow, siêu thật... Cậu nghĩ thế nào mà lại đi đấu boxing?""Kiếm tiền nuôi gia đình."Mẹ, sao nghe ra lại có cảm giác như trong truyện thế?Hạ Mộng Ngư không biết nên nói tiếp thế nào, bởi vì cô cảm thấy, nếu cứ tiếp tục hỏi thì sẽ vượt qua giới hạn của bạn học bình thường, và rồi sẽ bắt đầu tiến đến gần một thứ gọi là thế giới nội là cái mồm làm tội cái thân, giờ thì càng bối rối hơn rồi!Hạ Mộng Ngư không sợ người khác làm phiền cô, không sợ người khác tìm cô vay tiền, không sợ phải giảng đi giảng lại một bài cho bạn học kém, cô chỉ sợ người ta để tâm đến mình, mà cũng kiên quyết chống đối mình để ý người Mộng Ngư quyết định ngậm miệng, cứ để kệ thế Tử Sung hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải tiếp tục cuộc hội thoại, lẳng lặng đi về phía Mộng Ngư cũng vì thế mà lại liếc trộm Từ Tử mắt người này không to, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh. Càng là những lúc trầm mặc thì cái vẻ ấy lại càng hiện ra rõ ràng, hoàn toàn không giống với những cậu chàng mười bảy nên, rõ ràng là Từ Tử Sung chẳng làm chuyện gì đặc biệt, nhưng cả lớp lại bất giác tin tưởng cậu đến vậy, cứ có chuyện gì là lại tìm Từ Tử Sung phân giải, ngay tới cả cô chủ nhiệm nghiêm khắc đến thế nhưng cũng không bao giờ nặng lời với người này...Chắc chắn tâm cơ rất sâu!Rốt cuộc cũng ra đến cổng. Hướng về nhà hai người khác nhau. Hạ Mộng Ngư nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cũng không phải bối rối nữa."Tạm biết, mai đừng có đến muộn đấy.", Hạ Mộng Ngư tiếp tục giả vờ thân thiện, vẫy tay với Từ Tử Sung."Ừ."Hạ Mộng Ngư vui vẻ xoay người đi, lại bị Từ Tử Sung gọi lại."Hạ Mộng Ngư.""Hả?"Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng mắt của cậu hệt như một hồ nước lặng đã nhiều năm, khiến cho Hạ Mộng Ngư có cảm giác như mình sắp chết đuối đến nơi."Gì đấy, gọi tôi mà lại không nói gì."Từ Tử Sung thoáng nhìn qua phía đường đối diện, lại nhìn Hạ Mộng Ngư, vẻ mặt nghiêm túc, "Về cẩn thận, đi đường to ấy."Hả?"Ờ."Từ Tử Sung dặn xong liền quay người Mộng Ngư không hiểu ra làm sao, Từ Tử Sung bắt đầu biết quan tâm người khác từ khi nào vậy?Nhà Hạ Mộng Ngư cách trường không xa, nhưng nếu đi bộ cũng mất nửa tiếng, vừa hay cô có thể tận dụng khoảng thời gian này để đọc mấy bài tiếng vẫn giấu bố mẹ tự học tiếng Pháp. Bình thường ở trường nhiều người không tiện, chỉ có trên đường đến trường và về nhà là có thể tranh thủ học theo giọng nói trong app vừa đi vừa đọc, thong thả bước đi trên con đường về nhà vốn đã quen nhiên có người vỗ vai Hạ Mộng Ngư. Cô xoay người lại, nhìn thấy ngay bốn gã thanh niên mặt mày bặm trợn nhìn mình."Cắt tóc khi nào thế?"Mẹ kiếp, gặp ngay bọn đòi đi đầu xăm trổ đầy mình đưa tay tóm lấy một lọn tóc bên tai Hạ Mộng Ngư, cợt nhả nói "Không ngờ lúc mày không trang điểm lại thuần khiết thế này, suýt nữa thì không nhận ra."Hạ Mộng Ngư lùi từng bước theo bản năng, nặn ra một nụ cười nịnh nọt, "Anh, sao lại khéo thế ạ, thế giới lớn thế này mà mình cũng có thể gặp nhau, thật là có duyên đấy.""Không khéo, anh đây đặc biệt đến tìm em gái đấy.", gã đó rút ra một con dao găm khẽ cà lên tay, rồi bỗng nhiên thu nụ cười lại, trừng mắt hỏi "Tiền đâu?""Ơ? Anh, anh nói gì cơ ạ?""Đừng có giả vờ với tao, Hồng Hồng đã bảo rồi, bọn mày có hai vạn tiền phần trăm còn chưa nộp."Mẹ kiếp, Hồng Hồng không giữ nghĩa khí gì cả, tiền cũng chẳng bịt được mồm cô tiền đó là mồ hôi nước mắt của Hạ Mộng Ngư, chém gió gãy lưỡi mới kiếm được, tại sao lại phải đưa cho bọn lưu manh này những 60%? Hơn nữa Hạ Mộng Ngư luôn làm xong một đơn là đi luôn, không bao giờ ở lại nơi đó, vì thế cũng sẽ không nộp "phí bảo kê" đúng lạ, cô chưa bao giờ để lộ thông tin mình đang học ở đâu, sao hai anh giai này lại tìm được đến?"Anh ơi, hôm nay em đi học, trên người đúng là không có nhiều tiền. Mai em gửi qua cho anh được không ạ?"Tên xăm trổ không nói lời nào, tiếp tục nghịch con dao găm nhỏ, ánh mắt dồn cả vào Hạ Mộng Mộng Ngư căng thẳng lùi tiếp về sau. Tình huống này vô cùng không hay rồi."Không trả tiền hả?", tên xăm trổ nhìn Hạ Mộng Ngư từ trên xuống dưới một lượt rồi nói "Không sao, dáng người mày chuẩn, đem đi bán chắc được không ít.""Đừng đừng đừng! Anh ơi!...", Hạ Mộng Ngư lập tức tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống đưa cho tên xăm trổ, "Cái đồng hồ này không ít tiền đâu, anh cầm trước đi, chắc chắn mai em sẽ mang tiền đến cho anh!""Coi tao là thằng ăn mày à?"Mấy tên loi choi đằng sau lao lên tóm lấy Hạ Mộng Ngư, lôi cô vào trong một con ngõ Mộng Ngư biết giãy giụa cũng vô ích nên cố gắng nghĩ ngay ra cách thoát thân."Anh ơi, em không phải là loại con gái đầu đường, bố mẹ em đều là người có uy tín ở cơ quan chính phủ, anh làm gì em có khi lại tự chuốc phiền toái vào thân ấy chứ."Tên xăm trổ vẫn không nói gì, nhưng hai tên khác thì hơi khựng lại, chỉ ghì Hạ Mộng Ngư vào tường."Mày dọa tao à? Có uy tín mà lại chạy đi bán rượu?""Đấy là trải nghiệm ngông cuồng chút thôi.", Hạ Mộng Ngư ưỡn ngược, nghiêng đầu nhìn xuống huy hiệu trường cài trên áo, "Anh xem, em học Tứ Trung, trường điểm, giống những đứa con gái bán rượu bình thường sao?"Hạ Mộng Ngư không có ý ỷ thế ăn hiếp người khác, cũng không phải đang xem thường những cô gái bán rượu, chỉ là cô biết thế giới này rất tàn khốc, phương thức giết hại người vô danh còn tàn nhẫn hơn, vì có khi chẳng cần chịu hậu quả nặng tên xăm trổ còn đang ngẫm nghĩ, Hạ Mộng Ngư lại nói tiếp "Em nói thế này đi, hôm nay, hoặc là anh giết chết em, chứ nếu để em đi, chắc chắn em sẽ không để yên. Đương nhiên, nếu anh giết em, bố mẹ em sẽ biết có chuyện rồi đi tìm những nơi em đi qua. Bây giờ trên đường lắp đầy camera, em chết, các anh cũng phải chết cùng em, một người cũng đừng hòng thoát!"Hạ Mộng Ngư trợn mắt nhìn mấy tên lưu manh, thái độ y như một con báo hiểu bọn lưu manh này. Chỉ số thông minh không cao, chỉ có thể làm ra mấy chuyện vớ vẩn để dọa dẫm, lừa gạt người khác, ngu ngốc nên dễ bị kích động, mà còn ngu ngốc hơn nữa khi cứ nghĩ người khác cũng là kẻ ngốc nên sẽ không phát hiện được hoạt động của vì hiểu được nên mới lại không dám làm tàn nhẫn của bọn chúng đến từ sự ngu ngốc và vô tri, chứ không phải đến từ dũng khí hay thủ đoạn."Mày dọa tao đấy à?"Càng là kẻ ngu ngốc lại càng nguy hiểm, cho nên Hạ Mộng Ngư vẫn Mộng Ngư nở nụ cười ngọt ngào, giả lả nói "Không phải là em dọa anh, là em muốn tìm ra cách tốt nhất cho cả hai anh em mình. Làm gì cũng không nên để "cá chết lưới rách" mà nhỉ? Anh là người làm chuyện lớn, việc gì phải phí mạng với một đứa vô danh tiểu tốt như em. Hòa khí phát tài, anh có tiền, em giữ được mạng, ai cũng vui vẻ mà anh.""Mày yên tâm, anh đây không cần mạng của mày. Mai lấy được tiền rồi tao sẽ không động đến mày. Nhưng mà con quỷ cái như mày thì á, tao phải có cái đảm bảo đã, chuẩn không?", gã xăm trổ rút di động ra, nở nụ cười đáng kinh tởm. Hắn hất cằm với hai tên khác rồi ra lệnh "Lột sạch nó ra, anh đây phải chụp một kiểu ảnh đã."Hạ Mộng Ngư thở một hơi, ảnh nude không sợ, chỉ cần không bị cưỡng bức, chỉ cần không phải "hiếp xong giết", chỉ cần không phải là "trước giày vò, sau phanh thây".Ngay lúc Hạ Mộng Ngư đang nghĩ xem trong tình huống này nên phản kháng tốt hơn hay ngoan ngoãn tốt hơn, thì bỗng nhiên tên xăm trổ bay ra khỏi tầm mắt của cô...Hắn bị ai đó đá một phát vào cằm, văng lên theo đường vòng cung hoàn mỹ rồi ngã rạp xuống Mộng Ngư ngây ra, mà không chỉ có cô choáng váng, ngay cả ba tên lưu manh khác cũng đờ đẫn, nhất thời quên cả phản xăm trổ đau đớn rên một tiếng, vừa thở phì phò vừa lồm cồm bò dậy. Vừa ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy một cậu chàng mặc đồng phục học sinh, thân mình cao lớn."Chó chết! Mẹ mày! Mày là đứa mẹ nào?"Từ Tử Sung khoác cặp sang một bên, xoay cổ tay, mặt vẫn không chút biểu cảm như mọi khi."Ông nội mày.", cậu nói. op>W{w~

em chi co the thich anh