Cực chất chơi với anh P.Bỉd. Mẫu polo đẹp tuyệt vời luôn, hình in và thêu sắc nét. 1 màu duy nhất chất thun cá sấu mềm mịn. Nổi bật - Tinh tế trên từng chi tiết SHOP M-X mang đến cho các bạn sự trải nghiệm đơn giản mà sang trọng. * Màu sắc & kích cỡ Áo thun Polo Y Nhân Khuê Khuê - Tổng hợp truyện, tiểu thuyết hay của tác giả Y Nhân Khuê Khuê tại Congtruyen: Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần, Ngừng Nhớ Về Em. Danh Mục. Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần. Tác giả: antrangle. 25,525 875 156. Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt TrầnTác giả: Y Nhân Khuê KhuêThể loại: Cổ đại, cung đình hầu tước, HEEditor: Qin ZồSpell checker: Triệu Ngọc Trâm, Minh Anh Dương, Ying Roy, Diem LeSố chương: 152 + 3 ngoại truyện Tình huống truyện Chữ người tử tù là cảnh cho chữ giữa Huấn Cao và tên quản ngục. Thông qua tình huống này tính cách nhân vật được biểu hiện chi tiết, rõ nét hơn, tính cách nhân vật được thể hiện thông qua cuộc giao tiếp của hai nhân vật thông qua cuộc trao đổi Phần Truyện Kiều của Nguyễn Du lớp 9 gồm các bài văn mẫu: dàn ý, phân tích, cảm nhận, hay nhất giúp các sĩ tử học tốt môn Văn lớp 9 và đạt điểm cao trong các bài kiểm tra, bài thi môn Văn, Dàn ý Phân tích nghệ, lib24.vn August 10, 2021 ·. TRUYỆN HAY SAO ĐỊCH NỔI SẮC ĐẸP TUYỆT TRẦN. Y Nhân Khuê Khuê. - Thể loại: cổ đại, HE. - Main: La Linh Dư Lục Quân …. See more. 1. Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần. Truyện chọn lọc. Vụng Trộm Không Thể Giấu. Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) Vĩnh Hằng Thánh Vương (C) Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng. St8b. —— Muội có yêu người không? Ngày lễ Hoa Triêu đã trôi qua được mấy ngay, nhưng La Linh Dư vẫn còn nhớ hôm đó Lục Quân đè nàng lên cửa, nói ra lời làm nàng á khẩu. Ngày đó chàng không chỉ hôn nàng, mà nàng còn bị bắt phải dùng khăn lau rượu dính trên mặt, trên cổ chàng. Đầu óc nàng vốn rối bời, khi chiếc khăn tím nhạt trong tay chạm vào hầu kết chàng, cục xương ở cổ nhẹ nhàng di động lên xuống. Chính trong khoảnh khắc ấy, nàng chạm vào đôi mắt sâu tựa biển xanh của Lục Quân, chợt cảm thấy khó thở, như thể sắp chết chìm trong mắt chàng. Lục Tuyết Thần thấp giọng hỏi nàng, hầu kết di chuyển ở ngay dưới tay nàng “Lau xong chưa?” Giọng La Linh Dư run run, nhưng vẫn bình tĩnh đáp “Chưa.” Lục Quân đã luôn quen với sự thanh cao, cho dù bản thân có nhếch nhác thế nào, thì chàng vẫn trầm tĩnh ngồi yên một chỗ, cụp mắt xuống, không chạm đến tay nàng. Nhưng hô hấp của chàng cứ phả vào mũi nàng, hơi thở của La Linh Dư và chàng gần như hòa quyện vào nhau. Từng chút từng chút một. Sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân, lần đầu tiên chàng khiến ký hiệu khác phái đó trở nên cực kỳ hấp dẫn với nàng. La Linh Dư nhìn thẳng vào hầu kết của chàng, trong thoáng chốc ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng xoẹt qua. Ngay sau đó, nàng nghe thấy chàng thở hổn hển. Con tim như nảy lên dưới lòng bàn tay nàng. Đó là tiếng thở dốc dồn dập đè nén, mang theo từ tính, như cát vàng chảy qua tim nàng. Lang quân thở gấp bên tai làm mặt đỏ bừng, La Linh Dư bị chàng “quyến rũ” đến mức không làm tiếp được gì, gần như là bò ra cửa. Sau khi ra ngoài, tay chân nàng mềm nhũn vô lực, bị mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu làm cho mơ màng, nàng vỗ vào hai má đỏ như máu, không rõ vì sao bản thân lại thất thố khi ở trước mặt Lục Quân như vậy. Cả một ngày gần như choáng váng, nhưng đồng thời cũng rất sung sướng. Từ sau khi cha mẹ qua đời, ngày lễ Hoa Triêu hôm ấy là ngày La Linh Dư thoải mái nhất. Lúc ở Nam Dương lấy lòng trưởng bối, giỏi nhất là được La thị quyền thế không lớn nuôi dưỡng; sau khi tới Kiến Nghiệp vẫn phải tiếp tục lấy lòng mọi người, chu toàn với tất cả lang quân nữ lang xuất sắc ở Kiến Nghiệp, mục đích của nàng rất rõ ràng, nhưng lại cẩn thận không để mình rụt rè trước mặt bọn họ. Bọn họ có tất cả, còn nàng không có gì. Thứ bọn họ không muốn, đều là thứ nàng phải nghĩ cách có cho bằng được. Nàng tốn nhiều công sức như vậy, ngay tới công chúa cũng bị nàng lợi dụng một chút… Cuối cùng ngày Hoa thần đã để nàng được thoải mái! Các nữ lang tôn nàng đứng đầu, mọi ánh mắt của lang quân đều tập trung lên người nàng, còn cả danh sĩ vẽ tranh nàng đưa vào Sĩ Nữ Đồ. Cả Tề tam lang tỏ tình với nàng, và Lục Quân kìm lòng không đậu… Cuối cùng, lúc nàng ngồi xe về Lục gia, trong ngực ôm bức tranh Nữ thần núi Vu do Tầm Mai cư sĩ mới vẽ. Vì ngày hôm ấy nàng từng vắng mặt một chốc, các danh sĩ không thấy người đâu nên tự phát huy, cuối cùng bức tranh nào cũng thể hiện rõ khả năng tưởng tượng phong phú của mỗi danh sĩ. Ví dụ như bức tranh Tinh linh vùng núi do Vương tiên sinh vẽ, tay nàng tinh linh cầm cành quế, người khoác sắn dây eo thắt tùng la, vẽ nàng rất có linh khí huyền bí, được mọi người ca tụng nhất. Nhưng bức tranh La Linh Dư thích nhất là bức Nữ thần núi Vu do Lục tam lang vẽ. Vẽ nàng thành nữ thần núi Vu, đẹp như mỹ nữ thần tiên, cưỡi mây về gió, khuất sau mây khói mênh mang. Giữa rặng núi chìm trong mây mù, nàng tiên nữ xinh đẹp ngoái đầu lại, cái nhìn dạt dào thâm tình ấy đã đánh vào lòng La Linh Dư, khiến nàng run rẩy. Lúc mọi người bảo nàng chọn một bức tranh, La Linh Dư không hề do dự chọn bức Nữ thần núi Vu của Tầm Mai cư sĩ. Sau khi La Linh Dư xấu hổ chọn xong, nàng lặng lẽ nhìn Lục Quân, thấp giọng nói “Muội không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muội thích bức tranh này thôi.” Lục tam lang đứng cạnh nàng cụp mắt, cái nhìn rất kỳ lạ. Tựa như đang cười, lại như… ẩn giấu bí mật mà nàng không biết. Chàng bật cười “… Ta cũng thích nàng ấy.” Vì chàng từng mơ thấy nàng. La Linh Dư ôm tranh vẽ, bất chợt thấy hồi hộp. Nhưng nói tóm lại, như thể thứ đồ hằng mong muốn chợt xuất hiện trước mặt, để nàng dễ dàng có được nó. La Linh Dư bước đi bồng bềnh như đi trên mây —— Không một nữ lang nào ở Kiến Nghiệp có thể khiến Ngọc lang hỏi mình có yêu người không, cũng không ai có thể làm chàng động tâm, vậy mà chàng lại do dự vì nàng. Ở chàng có quyền thế tiền tài mà nàng thích, nàng nhìn chàng như đang nhìn núi vàng núi bạc phát sáng… Sao nàng có thể không thích được? Hôm đó, La Linh Dư đã nghịch ngợm đắc ý trả lời chàng thế này “Nếu huynh yêu thì muội sẽ yêu.” Lúc ấy Lục Quân chỉ cười, không nói không rằng. Quan hệ mập mờ với Lục Quân như trò mèo vờn chuột, vừa phỏng đoán lẫn nhau, lại muốn đối phương bị mình thu hút. Tổng thể mà nói, La Linh Dư vẫn rất hưởng thụ tình cảm giác huynh tới ta đi một cách lén lút, không muốn người biết này. Cảm giác hưởng thụ như dương dương tự đắc đó, ngày thường đã lộ ra rất nhiều. Vào xuân, ngày tháng trôi đi rất nhanh. Cả vườn ngập tràn sắc xanh của ngày xuân, tiệc rượu hay hoa yến được tổ chức liên miên không dứt. La Linh Dư tích cực tham gia các hoạt động tụ tập của các lang quân nữ lang Kiến Nghiệp, vẫn khéo léo mẫn tiệp như trước, có tài đức có dung mạo. Đối với La Linh Dư, không có chuyện có thích mọi người hay không, mà chỉ có chuyện có thể dùng hay không. Mà trong mắt nàng, tất cả những người mình có thể tiếp xúc ở Kiến Nghiệp thì đều là tài nguyên dùng được, nên đương nhiên nàng rất rất hết lòng. Trước đây nàng đã phải rất kiên trì bền bỉ cố gắng, cuối cùng tiếng thơm của La Linh Dư cũng lan truyền trong giới quý tộc Kiến Nghiệp, hễ nhắc đến nữ lang xuất chúng, bất kể nam nữ đều sẽ nghĩ đến nàng. Trần nương tử Trần Tú không được làm Hoa thần năm nay, bình thường cũng không được các nữ lang ưa thích, nên sau khi La Linh Dư có thủ đoạn xuất hiện, lập tức Trần Tú trở nên ảm đạm đi nhiều. Nhưng Trần Tú vốn rất kiêu ngạo. Phụ thân nàng ta muốn dẫn đại gia đình xuống sâu ở phía Nam du ngoạn nghỉ mát, nàng ta nhất quyết không chịu đi. Nghe nói nàng ta còn chạy đi tìm Lục tam lang, hỏi Lục tam lang rốt cuộc có tình với mình không… Thật ra chuyện này chỉ đồn thế thôi, La Linh Dư cũng không biết tam biểu ca của mình trả lời Trần nương tử thế nào. Tóm lại sau khi Trần nương tử bị bệnh một trận, nàng ta vẫn ở lại Kiến Nghiệp. Đại gia đình Trần đại nho đều đi hết, cả một đại trạch vắng vẻ, chỉ còn lại mỗi một cô con gái. Nghe thấy lời này, các nữ lang đều hừ lạnh “Nàng ta khăng khăng đòi ở lại, chắc chắn vẫn là vì Lục tam lang rồi. Da mặt dày thật đấy… Lục tam lang muốn cưới nàng ta thì đã cưới từ sớm rồi. Cần gì nàng ta phải dây dưa nhiều năm như vậy?” La Linh Dư rất bội phục Trần Tú. Chuyên tâm làm một chuyện, bao năm tháng thanh xuân đều phí hoài vào một chuyện. Không khiến các nữ lang thích mình, cũng không quan tâm các nữ lang ghét mình ra sao. Trần Tú vẫn luôn kiêu ngạo, cả ngày chỉ làm thơ vẽ tranh đi chung với các tài nữ, dần dà, mọi người cũng không nói nàng ta thế nào nữa. Chính vì bội phục Trần Tú, nên La Linh Dư đã đến thăm bệnh nàng ta. Nhưng Trần Tú lại tưởng nàng tới khiêu khích. Trần Tú càng đổ bệnh nặng hơn “Cô đến cười nhạo ta chứ gì! Cô hãy chờ đấy, chờ Lục tam lang biết được bộ mặt thật của cô, chắc chắn huynh ấy sẽ không thích cô nữa!” La Linh Dư “…” Nàng thật sự vô tội mà. Có điều lời này của Trần Tú đã làm La Linh Dư phải trầm ngâm. Đêm hôm đó trời oi bức, các thị nữ mở hết cửa sổ ra. Gió nóng hây hây, các thị nữ ngồi dưới đèn, vừa nghe La Linh Dư cầm sách dạy tiểu muội muội học thuộc lòng, vừa đánh guồng cuốn chỉ, dùng lụa hoa sen dệt thành y phục ngày hè. Mùa hè sắp tới, lụa hoa sen là tơ lụa mỏng in hoa văn sóng nước, giá đắt nhưng chất liệu rất nhẹ. Các nữ lang Kiến Nghiệp đều đề cử La Linh Dư dùng lụa hoa sen, La Linh Dư bèn lấy ra dùng, sau khi dùng mới biết lụa hoa sen đắt thế nào. Lòng nàng rớm máu rồi đây này. Muội muội bĩu môi cụt hứng học bài, nhưng tròng mắt cứ xoay tít. Cô bé thấy La Linh Dư lấy mấy món đồ quý báu được cất giữ ra, chần chừ do dự. Đếm kiểu đồ rồi bày ra đất, trong mấy món đồ khá quý báu đó, có ngọc bội do Hành Dương vương tặng La Linh Dư vào lần đầu gặp mặt, ngoài ra còn có mấy món quà nhỏ bình thường Lục Quân và nàng hay trao đổi với nhau. Mà quý giá nhất, chính là bức tranh của Tầm Mai cư sĩ. Hiện tại trong tay nàng có ba bức tranh của Tầm Mai cư sĩ —— bức đầu tiên nàng có được từ lâu, bây giờ nàng biết rồi, mỹ nhân trên thuyền dưới ánh trăng mà Lục tam lang vẽ, chính là nàng. Đây là lần đầu bọn họ gặp nhau, vừa là vết nhơ với nàng, cũng là mở đầu của tất cả, còn là do Tầm Mai cư sĩ vẽ. La Linh Dư không nỡ bán. Bức thứ hai là sau khi biết được thân phận của Lục Quân, Lục nhị lang tặng nàng bức tranh Lục Quân vẽ thời niên thiếu. Bức thứ ba, chính là bức tranh của Tầm Mai cư sĩ vẽ vào ngày Hoa Triêu hôm đó. Sau khi các bức vẽ của các danh sĩ được hoàn thành, nàng có thể chọn một bức làm quà tặng cho mình. La Linh Dư bèn chọn tấm Nữ thần núi Vu do Tầm Mai cư sĩ vẽ. Nàng rất thích bức này, còn thích hơn cả bức tranh Tinh linh vùng núi của Vương tiên sinh được khen ngợi nhất hôm đó. Nàng cũng không nỡ bán. La Linh Dư chọn trái chọn phải, vô cùng đau đầu. Tiểu muội muội La Vân Họa không học nổi nữa, dứt khoát hỏi “Vì sao phải bán hả tỷ? Không phải chúng ta đã kiếm được nhiều tiền nhờ bán vòng tay lưu ly rồi sao? Muội không cần áo mới đâu tỷ. Dù gì muội cũng không ra ngoài, đâu cần phải giữ mặt mũi. Tỷ tỷ cứ mua cho mình là được rồi.” La Linh Dư trừng mắt “Dù gì muội cũng là tiểu nương tử sĩ tộc, nữ lang khác có, sao muội muội của tỷ có thể không có?” La Vân Họa “Nhưng muội thật sự không ra ngoài mà…” La Linh Dư “Điều sĩ tộc bồi dưỡng là khí phách, liên quan gì đến việc muội có ra ngoài hay không. Lúc nhỏ hiểu biết nhiều điều, sau này lớn lên muội mới không bị lừa gạt, có thể sống yên ổn. Tỷ bảo muội đọc sách học đàn, cũng vì muốn bồi dưỡng khí phách cho muội… Được rồi, muội đừng xen vào nữa, tỷ sẽ nghĩ cách.” La Vân Họa ngẩn người, bất chợt viền mắt đỏ lên, đi đến ôm lấy tỷ tỷ đau buồn rầu. Ở với nữ lang mấy tháng, thị nữ Linh Ngọc cũng đã có thể tham gia vào đề tài với các nàng. Sau khi Linh Tê chuyển sang chăm sóc La tiểu nương tử, thị nữ thiếp thân của La Linh Dư chính là Linh Ngọc. Thân là thị nữ thiếp thân, ít nhiều gì cũng biết được nhiều chuyện về nữ lang mà người ngoài không biết. Linh Ngọc bèn đề nghị “Những thứ này đều là đồ quý báu với nữ lang, hay đừng có bán đi… Chiếc vòng tay đó bán cũng được kha khá tiền, bình thường chúng ta tiết kiệm một chút, cũng có thể gắng gượng qua được hai tháng. nhưng nếu nữ lang thật sự buồn vì tiền thì… hay là nữ lang thử mượn tiền tam lang xem sao?” La Linh Dư chợt nhìn lên, đăm chiêu suy nghĩ. La Vân Họa đỏ mặt “Mượn, mượn, mượn tiền sao?” La Linh Dư mắng cô bé “Mượn tiền gì chứ, Tuyết Thần ca ca tốt bụng như vậy, nhất định sẽ mở hầu bao giúp đỡ. Một lỗ hổng ở chỗ chúng ta, chỉ là chút xíu kẽ hở với huynh ấy mà thôi… Tỷ và Tuyết Thần ca ca tình thâm nghĩa hậu, làm gì có chuyện mượn hay không mượn chứ.” La Vân Họa Tuyết Thần ca ca? Tỷ, tỷ, tỷ tỷ của cô bé gọi tam biểu ca là “Tuyết Thần ca ca”! Nhìn bao quát nhân phẩm của La Linh Dư, lời này của tỷ tỷ, rõ ràng cho thấy là muốn mượn nhưng không định trả… La Vân Họa khó chịu, cảm thấy tỷ tỷ muốn lừa gạt tam biểu ca. Cô bé thật sự không thấy đây là chuyện tốt… Nhưng, nhưng, cô bé cũng đã thấy La Linh Dư có hành động như thế này nhiều rồi. Tiểu nương tử buồn bã ngồi xuống đọc sách tiếp, chỉ có điều tâm trạng đã bay xa. Cô bé cũng muốn có rất nhiều tiền, không để tỷ tỷ phải cứ thế nữa… *** Đã có ý muốn xin Lục Quân tài trợ tiền cho mình, La Linh Dư mặt dày, nghĩ cách phải thuyết phục chàng thế nào. Nhưng nàng đến Thanh viện nhiều lần mà không lần nào gặp được Lục Quân, chỉ có Cẩm Nguyệt thở dài tán gẫu với nàng. Cẩm Nguyệt nói tình hình chiến sự giữa biên giới Nam quốc và Bắc quốc rất căng thẳng, Lục tam lang làm việc cả ngày không về, đã lâu lắm rồi Thanh viện không chuẩn bị bữa tối cho tam lang… Cẩm Nguyệt lo lắng “Chiến sự thì liên quan gì đến chúng ta, đáng nhẽ lang quân cũng như các lang quân khác, làm thơ vẽ tranh thì hay biết mấy.” Nhưng hai mắt La Linh Dư lại tối đi, đáp “Biên thành cực khổ, bao giờ cũng sẽ có người quan tâm. Tam biểu ca chịu để tâm như vậy, ta rất kính nể huynh ấy.” Cẩm Nguyệt ngẩn người, mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên La Linh Dư bộc bạch suy nghĩ với nàng ta. Vì La Linh Dư chỉ quen nói về chuyện của người khác, người ngoài không hề biết được nàng đang nghĩ gì. Mà hễ La Linh Dư biểu đạt suy nghĩ thật sự của mình, thì lần nào nàng cũng khiến người ngoài giật mình… Đợi biểu tiểu thư đi rồi, Cẩm Nguyệt vẫn trầm tư một lúc lâu, ngày hôm sau khi hỏi đến thân thế của biểu tiểu thư với các thị nữ khác, nàng ta mới bừng hiểu “Đúng rồi, Nhữ Dương!” Biểu tiểu thư đến từ Nam Dương, nhưng trước kia nàng vốn ở tại Nhữ Dương. Nhữ Dương nằm ở vùng biên thành giữa Nam quốc và Bắc quốc, năm đó chính Bắc quốc đã án diệt môn của La Thị ở Nhữ Dương, La Thị Nhữ Dương thề không đầu hàng, nên cả nhà mới bị tàn sát. Nay nàng vẫn còn nhớ như in trong đầu cảnh tượng ngày hôm đó, ngày nữ lang Lục Anh đã xuất giá nhếch nhác dẫn con trai quay về nhà mẹ. Cẩm Nguyệt cụp mắt tính toán thời gian, lúc ấy biểu tiểu thư chỉ mới mười tuổi… Tiểu nương tử mười tuổi lại gặp phải chuyện như thế, nhưng về sau nàng chưa bao giờ nói với ai… Trong lòng cất giấu chuyện lớn đến vậy, biểu tiểu thư thật sự không dễ dàng gì. *** Còn chưa gặp được Lục Quân, La Linh Dư đã nhận được thiệp mời đến tiệc trà. Lần này lại khá lạ, bởi vì thiệp mời do Trần vương Lưu Thục đưa cho nàng. Ý của Trần vương Lưu Thục là thấy nàng và Chu lang có quan hệ không tệ, mà nay danh tiếng của nàng rất tốt trong giới quý tộc Kiến Nghiệp, nên Trần vương muốn nàng đưa Chu lang vào trong giới. Tuy Chu lang xuất thân hàn môn, nhưng sau mấy tháng gặp gỡ, vị lang quân này biết sửa trường học, lại còn biên soạn cả sách vở, cho nên Trần vương rất bội phục người này. Trần vương có thể dẫn Chu lang vào triều, nhưng còn giới sĩ tộc thì rất khó, bởi vì bản thân Trần vương không hay nói chuyện, cũng không quen thân mọi người, mà từ lâu Lục tam lang đã không còn hoạt động trong giới quý tộc. Lúc không có cửa để đi, bất chợt Trần vương nhớ đến vị biểu muội lợi hại của Lục tam lang. Dẫn Chu lang đi làm quen với các lang quân nữ lang, La Linh Dư rất vui. Nàng vẫn luôn có thiện cảm với Chu Dương Linh, vì Chu Dương Linh là lang quân dịu dàng nhất mà nàng từng gặp. Dù nàng không còn muốn gả cho Chu lang nữa, nhưng cũng hy vọng có thể giúp Chu lang làm vài chuyện. Trần vương điện hạ lo ngại quá rồi, nhân vật như Chu lang, cần gì phải để La Linh Dư giới thiệu? Nhất định Chu lang sẽ khiến tất cả mọi người vui vẻ yêu quý. Nhưng đến ngày tổ chức tiệc trà, La Linh Dư mới biết nguyên do Trần vương nhờ nàng giới thiệu Chu lang. Nam quốc có trà ngon, tiệc trà chính là để thưởng trà chọn trà đấu trà, để các lang quân nữ lang quen với nhau. Ngày trước La Linh Dư chào hỏi làm quen các nữ lang, lang quân trẻ tuổi này rất dễ, hôm nay dẫn Chu Dương Linh đi giới thiệu với bọn họ, lúc đầu mọi người thấy là lang quân tuấn tú thì thái độ vẫn bình thường. Cho tới khi một lang quân nửa cười nửa không nói “Chu lang à… Ta có nghe nói rồi. Gần đây có đệ tử hàn vi vào Kiến Nghiệp đòi làm quan, Trần vương lo liệu chu toàn, mấy tháng nay, có nhiều người ở Kiến Nghiệp biết đến đại danh của Chu lang lắm.” Còn đang chuyện trò rôm rả, chợt lang quân vừa nói ra lời này, ngay lập tức không khí đông cứng lại. La Linh Dư hồ nghi “Thế thì có sao?” Chu Dương Linh kéo tay áo nàng, tỏ ý không cần nàng phải nói nhiều. La Linh Dư vừa hỏi ra câu đó, lang quân mới mở lời đã bị vẻ đẹp của nàng làm kinh động, xấu hổ đỏ mặt. Nói ra lời khó nghe trước mặt mỹ nhân đúng là không nên, nhưng đi theo mỹ nhân lại chính là Chu Dương Linh đó, hắn rất không cam lòng lườm Chu Dương Linh, sau đó xoay người bỏ đi “Hừ, đồ nhà nghèo!” Đợi tới khi Chu Dương Linh kéo La Linh Dư hung dữ rời đi, hai người ngồi xuống, Chu Dương Linh mới tỉ mỉ giải thích cho La Linh Dư “Sĩ thứ khác biệt, La muội muội không biết điều này sao? Trời sinh người sĩ tộc đã xem thường người xuất thân hàn môn, đây là chuyện bình thường, muội muội chớ tức giận. Không phải ai cũng như muội muội không có thành kiến với thứ tộc, sẵn sàng qua lại với ta.” La Linh Dư lập tức đỏ mặt không… thật ra nàng cũng muốn môn đăng hộ đối. Nếu như nàng không có, thì nàng đã muốn gả cho Chu lang từ sớm rồi. Nhưng trong mắt Chu Dương Linh, tuy La muội muội nàng hơi nóng nảy, nhưng lại là một nữ lang rất hoạt bát đáng yêu. Ngay lần đầu gặp mặt đã cứu một người xa lạ như nàng, còn khóc nhè khi biết Liên Thất nương không múa được, rồi sau đó còn băng đèo lội suối leo núi đi gặp Vương tiên sinh. La Linh Dư là một người thú vị, ít nhất là rất tốt với Chu Dương Linh. La Linh Dư xấu hổ “Không không không…” Nàng làm những chuyện đó đều có nguyên nhân cả. Nàng không phải là người tốt như trong mắt Chu lang, nhưng khi Chu lang điềm đạm mỉm cười nhìn nàng… La Linh Dư lấy lại bình tĩnh, bật cười “Đúng vậy, muội chính là nữ lang chân thành hiền lành lại vô cùng xinh đẹp như Chu lang thấy đó.” Chu Dương Linh bị nàng chọc cười lần đầu tiên thấy có người mặt dày tự khen mình như vậy. La Linh Dư quyết định “Chu lang huynh đừng sợ, Trần vương đã giao huynh cho muội, nhất định muội sẽ không phụ ủy thác này. Tuy lang quân nữ lang này xem thường giới hàn vi, nhưng cũng có danh sĩ xuất thân hàn vi đấy thôi, Trần Tú còn là học trò của danh sĩ Chu Đàm còn gì, mà mọi người đều biết Chu Đàm xuất thân từ hàn môn. Những người này ấy hả, chỉ cần huynh có tài là có thể nổi bật.” Chu Dương Linh lại không để ý như vậy “Đó là ý của Trần vương, ta không hề…” La Linh Dư sụt sịt muốn khóc, rưng rưng nhìn nàng “Huynh không tin muội sao?” Chu Dương Linh “Ơ…” Không nỡ thấy nữ lang xinh đẹp rơi lệ, Chu Dương Linh thở dài, đành cam lòng hỏi “Muội muốn ta làm gì đây?” La Linh Dư lập tức bật cười, nghĩ ngợi một lúc rồi nói “Chúng ta lấy dàn chuông của huynh ra, làm chấn động bọn họ đi. Hứ, cũng đã nhiều năm bọn họ không biết nhã nhạc cung đình là gì… Muội muốn cho bọn họ biết, người gõ dàn chuông trong điệu múa Bôn nguyệt của muội ngày đó, chính là Chu lang gõ giúp muội.” Chu Dương Linh suy tư, sau đó gật đầu, dịu dàng nói “Muội muội chỉ cần bảo là mình mời ta đến giúp là được, đừng có nói khúc nhạc đó do ta điều chỉnh. Cái danh Hoa thần của muội muội, không được phép một ai nghi ngờ.” La Linh Dư mở to mắt, ngạc nhiên nhìn lang quân trước mặt. Vốn nàng cũng không định để mọi người biết, thật ra tiếng chuông xuất chúng nhất trong điệu múa hôm đó lại không thuộc về nàng, nàng vốn không có ý định nói với mọi người, nàng chỉ để mọi người biết đến Chu Dương Linh mà thôi. Nhưng Chu Dương Linh lại chủ động làm thế, giúp nàng như vậy… Viền mắt La Linh Dư đỏ lên, đưa tay ra nắm lấy tay áo nàng, giọng khàn khàn “Lang quân à, huynh tốt với muội như thế, mà muội…” Không thể báo ơn, thật sự rất muốn lấy thân báo đáp! Còn Trần vương thì bất an trong lòng, vừa tan triều thì vội vã đi xem Chu Tử Ba có được La Linh Dư chăm sóc không, y đứng dưới bóng cây trong vườn, chính tai nghe thấy tiếng dàn chuông trang trọng phóng khoáng kia. Y đứng bên hồ nước, thấy ở bên kia là các thanh niên nam nữ vây quanh lại một góc, mà người ở giữa chính là La Linh Dư và Chu Tử Ba. Nữ lang và lang quân cùng gõ chuông, âm luật mạnh mẽ chấn động dưới thanh chùy… Mọi người xúm đến, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi, ngơ ngác nhìn La Linh Dư và Chu Dương Linh cùng gõ dàn chuông. Chu lang tuấn tú, La thị nữ tao nhã, đôi mắt hai người lấp lánh, vô cùng ăn ý, cực kỳ hài hòa. Mọi người đều khen ngợi —— “Lại được nghe âm thanh của dàn chuông rồi… Vị lang quân này biết gõ dàn chuông sao?” “Đây không phải là điệu nhạc Bôn nguyệt của La muội muội ngày đó sao? Thì ra La muội muội đã quen Chu lang từ lâu.” “Chu lang cũng có tài lắm.” Lưu Thục chắp tay, mắt nhìn thẳng vào lang quân nọ. Ngồi bên cạnh La Linh Dư, y bình tĩnh chú ý đến La Linh Dư. Có lúc La Linh Dư quên âm luật, lặng lẽ nhìn y, y rất tự nhiên chèn vào giúp nàng. Ánh mắt sâu lắng như mặt nước của y luôn nhìn sang nữ lang bên cạnh. Lang quân cụp mắt, phong thái như hoa, rực rỡ như mỹ ngọc. Lưu Thục nhìn y chăm chú, thấy La Linh Dư và Chu Tử Ba mắt đi mày lại thì lòng nặng đi, có cảm giác hơi khó chịu. Y vẫn giữ bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lúc Chu lang ngẩng mặt lên cười, nụ cười trên mặt lang quân như sao sáng trên trời rơi xuống. Gương mặt dịu dàng cùng khí chất trầm ổn của Chu lang, và cả dáng vẻ không quan tâm hơn thua kia… Thiếu niên tuấn tú cởi mở như thế, đã khiến càng lúc càng nhiều nữ lang nhìn về phía mình, càng lúc càng nhiệt tình. Máu thịt toàn thân Lưu Thục như cùng nhảy múa, cả người tê dại như mất đi sức lực, lại nặng trịch như bị nạm vàng. Y nhìn chằm chằm lang quân kia, dần dà, sắc mặt trở nên tái nhợt. Bất thình lình, sau lưng vang lên giọng nam đầy lười biếng “Tìm huynh cả buổi không thấy đâu, huynh chạy tới đây làm gì vậy?” Lưu Thục ngoái đầu lại, thấy bạn tốt của y – Lục tam lang đang chậm rãi đi đến. Lục tam lang đã thay triều phục, cố ý đến tìm Trần vương bàn chính sự. Lục tam lang hờ hững nhìn sang bờ hồ đối diện, vừa trông thấy bóng dáng xinh đẹp của mỹ nhân, sắc mặt vốn lạnh lùng lập tức giãn ra, chàng mỉm cười “Lại là nàng… Ngay đến chuyện này nàng cũng muốn làm khổ.” Dư Nhi muội muội của chàng, đúng là đa tài đa nghệ. Bả vai Lưu Thục run lên. Lục Quân vô cùng nhạy bén, nghiêng đầu hỏi “Huynh sao thế?” Lưu Thục ngước mắt lên, sắc mặt vẫn tái nhợt. Hít sâu nửa buổi lấy lại bình tĩnh, lúc này Trần vương điện hạ mới thốt ra một câu với bạn tốt của mình “Tuyết Thần, ta nghĩ… Mình, mình…” Lục Quân “Ừ?” Lưu Thục đổ mồ hôi đầy trán, rất khó để mở miệng, song lại không thể không đối mặt “Ta sợ, sợ là mình… thích nam nhân.” Lục tam lang “… !” Những người hầu của Trần vương lấm tấm mồ hôi đuổi theo Lục tam lang chạy đến, đúng lúc nghe được câu này “… !” Như bị sét đánh, trong thoáng chốc, tất cả mọi người đồng loạt nhìn gương mặt tuấn tú trắng bóc của Lục tam lang. Nếu Trần vương điện hạ thích nam, vậy người ngài ấy thích là ai? Quanh đi quẩn lại, bên cạnh Trần vương điện hạ chỉ có Lục tam lang mà thôi. Mọi người đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu hèn gì Trần vương điện hạ không chịu thành thân, mà Lục tam lang cũng không chịu lập thất. Thì ra Trần vương điện hạ có tình cảm với Lục tam lang… Điều mọi người nghĩ đến, Lục tam lang cũng nghĩ đến. Sắc mặt Lục Quân tái mét, lùi ra xa nhiều bước né tránh Trần vương. Vẻ mặt chàng rất kỳ quái, xoắn xuýt nhìn người bạn tốt. Nam nhân bên cạnh Lưu Thục, hình như chỉ có một mình Lục Quân. Lục Quân nghĩ ngợi chốc lát, rồi vẫn quyết định cách xa Lưu Thục… Trần vương Lưu Thục “… ?” Người hầu ảm đạm ra mặt xem ra Lục tam lang không động lòng với công tử của bọn họ rồi. Thì ra hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình… Bọn họ đã nghe được lời của công tử, liệu công tử có giết người diệt khẩu không?! Văn án La Linh Dư Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho một phu quân thương mình yêu mình là sai sao? Lục Quân Không sai. Nhưng muốn gả cho người khác ngoài ta thì đúng là sai thật. Dẫu lòng chàng như sắt, vẫn nào địch nổi sắc đẹp giai nhân. Nói chung về tác giả Y Nhân Khuê Khuê có giọng văn hóm hỉnh nhẹ nhàng tinh tế khá đặc trưng, dù đôi khi lê thê nhưng tựu chung là không bị đầu voi đuôi chuột, viết về tình cảm tốt, tình yêu phập phồng đuổi bắt, tình thân tình bạn tình đồng chí cảm động, các nhân vật phụ cũng lý thú chứ không đơn điệu chỉ làm nền cho nhân vật chính. Review Bộ này bối cảnh Nam Bắc Triều, nữ chính La Linh Dư cha mẹ song vong, gia tộc lụi bại vì binh biến chiến hỏa, phải ăn nhờ ở đậu họ hàng chi khác. Mở đầu truyện là nàng đến nhà họ Lục là nhà đẻ của bác dâu nàng. Họ Lục là danh gia vọng tộc, bác dâu nữ chính mất chồng, ở nhà đẻ cũng thoải mái không bị câu thúc, tình cảm bác cháu cũng không gọi là thân thiết cho lắm. Đừng tưởng nữ chính sống nhờ thì hoàn cảnh éo le lâm li khổ sở, nàng rất khôn khéo đóng trọn vai bạch liên bông của mìnhKungfu vuốt mông ngựa, kéo bè kết cánh, thu mua nhân tâm nàng làm cực kì giỏi. Khi còn ở nhờ họ hàng xa nàng cũng sống rất khá, mà vì biến cố phải lưu lạc đến nhà họ Lục nàng cũng xoay sở không tồi. Hai chị em không cha không mẹ nghèo rớt mùng tơi, thân là chị cả, nữ chính bao bọc em gái, đứng ra lo liệu thậm chí không ngần ngại làm kẻ ngại bần ái phú, tìm mọi cách để có thể trát vàng cho mình hòng kiếm được mối hôn nhân tốt. Nàng quả thực ham mộ vinh hoa phú quý, là người yêu nhan sắc như mạng, là kẻ vô cùng thực dụng. Hiển nhiên đích ngắm của nàng là Lục lang Lục Quân, tài tử trong mộng của chúng quý nữ kinh thành. Chàng ta đẹp như tiên giáng trần, phong độ quân tử ngời ngời như trúc, tài hoa hơn người, được người đời tán thưởng. Quan trọng là, sản nghiệp giàu có, nhà không có bố mẹ đè nén, lấy được lòng Lục lang là coi như thành bà chủ. Thế nên nàng ra sức đóng vai thục nữ sen trắng quyến rũ chàng mà đâu hay biết rằng, bộ mặt ngại bần ái phú của nàng đã bị chàng nhìn thấy từ lâu. Hai người, một kẻ sắc sảo khôn ranh đóng vai thục nữ ngây thơ ko rành sự đời, một kẻ ngụy quân tử đầy tham vọng, thậm chí ghê gớm có phần cay nghiệt lại đóng vai quân tử xuân phong dạt dào không màng danh lợi. Kẻ cắp gặp bà già, nam chính trần đời ghét loại hồ ly tinh ham hư vinh chỉ lo trèo cao như nữ chính cuối cùng cũng phải xin quỳ dưới đóa mẫu đơn. Quá trình nam chính tự ngược rồi tự vả mặt mình vì thích nữ chính cười đau ruột. Thế mới thấy bên dưới quân tử cũng chỉ là con sói đói biến thái đang gào thét thôi. Nữ chính tưởng bánh bèo nhưng thực ra không bánh bèo. Nàng kiên cường, che chở cho em gái mình vô tư lớn lên giữa xã hội thượng lưu dù không có gia tộc che chở, k có gia sản bạc triệu, chỉ dựa vào chút thông minh khôn vặt. Nàng xinh đẹp nhưng không ngu ngốc, biết mình biết ta, biết tiến biết lùi. Nàng luôn tâm niệm dựa vào nam nhân nhưng lại chưa bao giờ là vật ngáng đường, hay là nỗi khúc mắc kéo chân nam nhân. Nàng đẹp đẽ lộng lẫy như đóa mẫu đơn nhưng sức sống còn hơn cỏ dại. Năng lực thu vén quản gia, giao tế của nàng thuộc hàng thượng thừa, nếu không phả cha mẹ mất sớm, gia tộc lụi bại, người như nàng chẳng phải khó cầu. Nên nàng tự tin, kiêu ngạo vào nhan sắc, vào năng lực của mình, muốn nương tìm chốn phú quý không phải là vọng tưởng. Có thể nói, tuy kẻ đầu têu quyến rũ là nữ chính nhưng nam chính mới là kẻ truy thê. Nữ chính coi lấy chồng như chức nghiệp, đối với tình cảm cũng là đầu gỗ cho nên mới chị mới bị nam chính lừa sơ múi chút đỉnh thời đầu. Ban đầu là gặp dịp thì chơi, nam chính buông thả bản thân “gian díu” với nữ chính nhưng không hề có ý nghiêm túc. Cho đến khi hiểu nhau hơn, biết được con người nàng, thấy được sự đồng cảm giữa hai tâm hồn tổn thương mà kiên cường, đến khi quyết lấy nàng làm vợ, chàng mới biết được, hóa ra muốn cưới cô vợ không bối cảnh của mình kể cũng sứt đầu mẻ trán. Truyện có giọng văn hài hước, nhiều tình huống tréo nghoe sặc nước bọt. Nam nữ chính đối với người ngoài thì kẻ như tiên nữ kẻ như nam thần, lễ độ có thừa, phong phạm dư dả nhưng cứ hễ ở với nhau thì bựa, biến thái, cãi nhau như chó mèo. Chemistry tung tóe, thịt thì vụn vụn không đáng kể nhưng nước lèo thơm ngọt xốn xang, gặp nhau thì hoocmon dâng tràn. Nhân vật nam phụ anh họ của nam chính trọng sinh, là chất xúc tác tác hợp hai người với nhau, lại thường bị hiểu lầm động cơ, gây bao tình huống dở khóc dở cười nhưng cũng vô cùng đáng yêu. Có thêm 1 nhân vật nam nữa là anh vương gia, anh này là người kiếp trước lấy nữ chính, cũng vô tình bị ông anh họ kéo vào scandal kiếp này, đọc cũng buồn cười kinh dị. Nói chung bộ này ngọt sủng thoải mái, đối đáp thú vị, trong thời buổi ăn chay thì thịt thà coi như đạt chuẩn. Nam nữ chính khá là đáng yêu, nội dung không hack não, thích hợp giải trí, mùa này đọc cho nó ấm áp chị em ạ. Dạo này tớ review lụt nghề rồi, mà truyện hay đọc không rv cho chị em thì tiếc nên cố nhét cho vài chữ, chị em đọc review kém xa ngày xưa đừng trách tớ Tớ còn 1 đống truyện hay mà không biết làm sao review đây. *** Sau khi Lục tam thiếu phu nhân mang thai, nhị thiếu phu nhân Lưu Đường và hoàng hậu đương triều cũng lần lượt hoài thai. Thỉnh thoảng ba vị phu quân lại tụ tập nói về chuyện thê tử nhà mình mang thai, chỉ có Lục tam lang vẫn nét mặt hững hờ, còn hai người kia thì cứ thở ngắn thở dài. Vì lo lắng cho cơ thể ốm yếu của hoàng hậu nên sau khi thành thân, hoàng đế đã nghĩ đến chuyện để hoàng hậu điều dưỡng cơ thể hai năm, đợi nàng khỏe hơn rồi mới bàn tới chuyện mang thai. Hoàng đế cam tâm tình nguyện gánh áp lực ở trên triều. Nhưng chẳng ngờ hoàng hậu đột ngột hoài thai, không những thế mà còn vì vì thê tử ốm yếu, không thể phá thai nên chỉ có thể dưỡng thai thật tốt. Có lúc hoàng đế thấy Lục tam thiếu phu nhân vào cung thăm hoàng hậu, La nữ lang vẫn xinh đẹp như xưa, dù đang mang thai nhưng vẫn rất hoạt bát, so với Chu Dương Linh tiều tụy yếu ớt, Lưu Thục thực rất hâm mộ. Lục nhị lang Lục Hiển cũng thế. Có điều nguyên nhân của hắn không phải là vì thê tử ốm yếu, mà là thê tử nhà hắn còn nhỏ quá. Lưu Đường mắc cỡ thẹn thùng, đơn thuần trong sáng, bản thân vẫn còn là một đứa trẻ, suốt ngày sùng bái tam thiếu phu nhân, lại phiền não vì mẹ chồng là Lục phu nhân cứ tăng áp lực trong chuyện nội trợ. Tiểu công chúa còn chưa thích ứng kịp với thân phận Lục nhị thiếu phu nhân, thì làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm hoài thai sinh con đây? Lục Hiển thầm trách mình không thỏa đáng, nhìn thê tử vui vẻ mà lo lắng đề phòng suốt ngày. Vì những nguyên nhân khác, Lưu Thục và Lục Hiển đều đang lo thê tử sinh non, ảnh hưởng đến cơ thể. So với bọn họ, Lục tam lang lại rất bình tĩnh. La Linh Dư khỏe khoắn lại vô tư vô lo. Khi mang thai cũng chỉ khó chịu một tháng đầu, về sau còn có thể cùng đi chơi thuyền, vái trăng, vẽ tranh với phu quân. Eo vẫn thon nhỏ, từng cử chỉ hành động vẫn đầy thướt tha. Có mấy lần Lưu Thục và Lục Hiển thấy vợ chồng Lục Quân du ngoạn, một lần là Lục Quân và La Linh Dư dẫn nhau đi viếng thăm một vị danh sĩ, một lần là trong một ngày mưa, Lục tam lang ôm phu nhân dạy nàng vẽ tranh ở trong đình giữa hồ. Mời các bạn đón đọc Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần của tác giả Y Nhân Khuê Khuê. Editor Qin ZồThể loại Cổ đại, cung đình hầu tướcSố chương 152 + 3NTTrong cuộc đời có rất nhiều điều mình không thể ngờ tới ví dụ như việc đang sống trong sung sướng nương nhờ một sỉ tộc bỗng nhiên một ngày sỉ tộc sa sút, mà nàng hoàn toàn không có quan hệ máu mủ,hai nhân vật chính thì nữ chính là biểu muội tâm cơ biểu muốn gả cho nhà giàu với một nam chính là biểu ca chê bai nàng lòng dạ đen Linh Dư Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho một phu quân thương mình yêu mình là sai sao?Lục Quân Không sai. Nhưng muốn gả cho người khác ngoài ta thì đúng là sai lòng chàng như sắt, cũng nào địch lại vẻ đẹp của nàng. Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần Tác giả Y Nhân Khuê Khuê Thể loại Cổ đại, cung đình hầu tước, HE Editor Qin Zồ Spell checker Triệu Ngọc Trâm, Minh Anh Dương, Ying Roy, Diem Le Số chương 152 + 3 ngoại truyện Cám ơn chị Whitenavy, chị Bống, Tiểu Tam và KL đã giúp đỡ Qin trong quá trình edit. Văn án La Linh Dư Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho một phu quân thương mình yêu mình là sai sao? Lục Quân Không sai. Nhưng muốn gả cho người khác ngoài ta thì đúng là sai thật. Dẫu lòng chàng như sắt, vẫn nào địch nổi sắc đẹp giai nhân. WATTPAD THÔNG BÁO SET PASS CHỐNG CHỈ ĐỊNH VỚI NHỮNG AI THÍCH NỮ CƯỜNG. KHÔNG HỢP CLICK BACK DỪNG ĐỌC, CHỦ NHÀ KHÔNG CÓ NHU CẦU NGHE CHẤT VẤN VỀ NỮ CHÍNH. EBOOK MỤC LỤC Ngoại truyện Post navigation anhnguyenflypro Thành viên tích cực Tham gia 21/8/2018 Bài viết 692 Đã được thích 3 Điểm thành tích 18 SAO ĐỊCH NỔI SẮC ĐẸP TUYỆT TRẦN Tác giả Y Nhân Khuê Khuê Thể loại Cổ đại, cung đình hầu tước, gia đấu, 2S, HE CP Nữ bạch liên bông × Nam ngụy quân tử Tình trạng Edit hoàn Link đọc tình đắng online Văn án La Linh Dư Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho một phu quân thương mình yêu mình là sai sao? Lục Quân Không sai. Nhưng muốn gả cho người khác ngoài ta thì đúng là sai thật. Dẫu lòng chàng như sắt, vẫn nào địch nổi sắc đẹp giai nhân. Thật ra mình đọc review truyện này trên page mình cũng khá lâu rồi mà dạo gần đây mới nhảy hố, cũng suýt drop mấy chương đầu vì mình nhận ra truyện này thực sự đúng như cái tên của nó, cả hai đều thích sắc đẹp của đối phương trước khi thấu tâm hồn nhau = nhưng không hiểu sao bỏ xuống mình lại cứ nghĩ bâng quơ về nó nên quyết tâm đọc hết và mình nhận ra mình đã bị lừa. Truyện mở đầu khi nữ chính La Linh Dư, một nữ lang thất thế, cùng em gái xuôi thuyền đến Kiến Nghiệp hòng ở nhờ nhà bá mẫu là Lục gia để tìm kiếm lang quân như ý, lúc gần đến Kiến Nghiệp vô tình cứu vớt nam chính Lục Quân bị rơi xuống nước do kẻ thù truy sát. Với bản tính xu lợi tránh hại, La Linh Dư không hề muốn cứu Lục Quân nhưng dưới lời tha thiết của em gái mà đành cho Lục Quân lên thuyền. Trong suốt thời gian đó, La Linh Dư vứt Lục Quân cho em gái và thị nữ chăm sóc mà không thèm nhìn đến, gần đến Kiến Nghiệp, La Linh Dư ép Lục Quân nhảy xuống thuyền bơi vào bờ do không muốn bị người ta nhìn thấy làm hỏng thanh danh mặc cho Lục Quân lúc đó vẫn còn bị thương nặng, và đương nhiên La Linh Dư vẫn không hề nhìn mặt Lục Quân lấy một lần. Đến Lục gia, với sắc đẹp tuyệt trần cùng tài ăn nói xử xự khéo léo, La Linh Dư làm điêu đứng không biết bao nhiêu lang quân, cho đến khi Lục Quân xuất hiện thì đến lượt La Linh Dư điêu đứng vì sắc đẹp của chàng. Là lang quân dòng chính của Lục gia, là Lục tam lang thanh cao, phong độ mà bao người ngưỡng mộ, ba mẹ mất sớm, một mình làm chủ phòng nhì với gia sản vàng bạc tiêu cả đời không hết, Lục Quân nghiễm nhiên trở thành con rùa vàng mà La Linh Dư muốn câu cho bằng được. Lúc này La Linh Dư vẫn còn chưa biết nhưng Lục Quân đã sớm nhận ra đây là nữ lang ác độc muốn chàng nhảy xuống thuyền hôm nào. = Nhìn thấu bản tính ghét nghèo ái phú của La Linh Dư từ trước nên Lục Quân thản nhiên đứng ngoài chỉ muốn xem trò hề mà La Linh Dư dựng nên, còn La Linh Dư lại hết sức câu kéo, kết thân hòng làm xiêu lòng Lục tam lang. Lục Quân ban đầu hết sức phản cảm về hành động đó nhưng lại muốn đùa dai mà dụ dỗ biểu muội vẫn còn đang ngây thơ này, nhưng dần dần không biết từ lúc nào, Lục tam lang của chúng ta lại thực sự động lòng trước sắc đẹp tuyệt trần của biểu muội La Linh Dư. Còn La Linh Dư bề ngoài thì chân tình nhưng thâm tâm thực sự chỉ muốn câu rùa vàng, mà cả Kiến Nghiệp không chỉ là Lục Quân mới là rùa vàng mà còn Lục nhị lang, Tề tam lang và n lang quân khác, chẳng qua Lục tam lang Lục Quân là vàng trong vàng mà thôi. Nhìn thì nữ truy nhưng có nữ truy thật không thì mình không chắc. = Nữ chính La Linh Dư đúng kiểu bề ngoài nạm vàng nạm son nhưng bên trong toàn mưu mô quỷ kế. Dù gia cảnh thất thế, ban đầu ở nhờ nhà La gia, sau đến Kiến Nghiệp lại ở nhờ Lục gia nhưng La Linh Dư không hề làm cho mình cảm thấy nàng tội nghiệp hay gì hết. Biết ưu thế của mình là sắc đẹp tuyệt trần nên dù ở đâu La Linh Dư cũng hết sức phô trương thanh thế, nàng xử xự khéo léo, không chỉ biết lấy lòng trưởng bối mà còn kết thân cùng các nữ lang khác, làm cho người ta vừa yêu vừa ghét. Theo như Lục tam lang nhận xét đó là La Linh Dư làm cho người ta cực kì thoải mái, dù cho biết nàng có tâm cơ nhưng vẫn cứ thích chơi với nàng. Còn La Linh Dư biết thân phận của mình là ăn nhờ ở đậu nên làm gì cũng cẩn thận dè xẻn, tâm cơ trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc làm sao câu được rùa vàng, cưới được Lục tam lang để thoát khỏi cảnh bần hàn. La biểu muội thực sự là người biết co biết duỗi, lúc đầu thì giả vờ dịu dàng hiền thục mong Lục tam lang để ý, nhưng sau khi biết Lục tam lang là người mình đuổi xuống thuyền, biết Lục tam lang nhìn thấu bản tính mình thì lập tức trở mặt, chỉ muốn phủi sạch quan hệ, nhưng lúc cần nhờ vả thì lại mềm giọng xin xỏ hứa hẹn đủ điều, làm cho Lục tam lang vừa yêu vừa hận. Còn Lục tam lang, ban đầu thì chỉ muốn né xa mười vạn tám ngàn dặm, chỉ muốn đứng ngoài xem trò vui nhưng càng tiếp xúc chàng lại càng để ý, càng thích La Linh Dư. Đương nhiên là Lục tam lang không chịu thừa nhận rồi, bên trong thì lúc nào cũng Sao mình có thể thích một người như La Linh Dư được?’ nhưng hành động thì trái ngược 180 độ. ‍♀‍ La Linh Dư và Lục Quân đúng kiểu sinh ra chỉ để dành cho nhau. Nếu như La Linh Dư lúc nào cũng chỉ muốn dát vàng lên mặt thì Lục Quân thực sự cũng chỉ muốn giả vờ thanh cao, thân sĩ hòng che dấu tham vọng cùng bản tính vô sỉ của mình. Theo như nhận xét của một độc giả thì đây đúng là tra nam tiện nữ mang hào quang của nhân vật chính. = Ban đầu đoạn hai người thả thính thì cười thôi rồi, ai cũng tỏ ra mình biết tỏng đối phương hết rồi nhưng thực chất là không biết gì sất = Chưa kể Lục tam lang ăn miếng trả miếng gặp La biểu muội sỉ diện hảo thích khoe khoang thì chả khác nào sao hoả gặp địa cầu cả, chí choé suốt ngày. La biểu muội chọc giận nữ phụ, nữ phụ hất mực vào người Lục tam lang rồi bỏ chạy, Lục tam lang không chịu thua thiệt lập tức cầm khay mực chạy theo hất ngược lại nữ phụ không trượt một giọt nào = nhưng khi bị La biểu muội hiểu lầm hất cả bình rượu vào mặt thì lại phải kiềm chế, nín nhịn dữ lắm. Bề ngoài thì quân tử nhưng nhìn La Linh Dư múa qua tấm bình phong chưa nhìn thấy mặt, chỉ mới nhìn ngực thôi liền biết đó là La biểu muội nhà mình rồi. Chưa kể nha, vì bị sắc đẹp của La biểu muội dụ dỗ mà Lục Quân tặng luôn cho nàng chiếc vòng lưu ly cực kì quý giá và có ý nghĩa, nhưng La biểu muội không hề hay biết do túng thiếu quá mà bán luôn chiếc vòng, sau bị Lục Quân phát hiện hai người cãi nhau long trời lở đất, xong anh chàng Lục Quân giận dỗi lấy lại hết quà mình tặng La biểu muội rồi đùng đùng bỏ đi, La Linh Dư máu dồn lên não đem đồ đạc ra chọi suýt làm Lục tam lang bể đầu = giống trong sinh chi thông gia Thực sự thì ban đầu mình chỉ nghĩ đây là một truyện oan gia bình thường, nam nữ chính thả thính xong bị gia tộc ngăn cản bla bla gì đấy rồi lại về với nhau, end, rồi chưa kịp nhìn xem bao nhiêu chương thì đã nhảy hố cái tủm, xong càng đọc càng thấy sai, nhìn lại mục lục đề 3 quyển mà suýt tắt thở. Nhưng độ đáng iu của truyện thực sự kéo mình lại đó. Quyển 1 giai đoạn thả thính của cả hai dễ thương bao nhiêu thì sang quyển 2 lúc chinh chiến nơi sa trường và quyển 3 âm mưu tranh quyền đoạt vị cũng dễ thương chẳng kém. = Nghe tranh quyền đoạt vị có vẻ to lớn lắm, nhưng âm mưu trong đó chắc cũng chỉ lớn bằng cái bánh xe bò thôi. ‍♀‍ Truyện vẫn tập trung phần nhiều vào tình cảm của nam nữ chính. Nhưng truyện có plot twist cực kì thú vị mà mình nhận ra là chắc không có truyện nào có đâu, đó là nhân vật Lục nhị ca Lục Hiển trong truyện là người trùng sinh, mà nói trùng sinh không thì không đúng, nhưng nói nhìn thấy tương lai không thì lại thiếu. Dựa trên những giấc mơ thấy trước tương lai’ của Lục nhị lang mà không biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười xảy ra, nhưng cũng chính những giấc mơ đó tạo nên hướng đi chính của truyện, ban đầu đơn giản là làm sao để kéo Lục Quân và La Linh Dư lại gần nhau, xa hơn là giúp Lục Quân vượt qua tử kiếp,… Nói chung cách xây dựng cốt truyện như thế này mình cảm thấy khá lạ và cũng rất thú vị, ban đầu qua giấc mơ mình biết trước nhân vật sẽ bị gì, bị gì, rồi làm sao để các nhân vật thoát khỏi cảnh đó,… Liên tục tạo cảm giác tò mò, mặc dù đã đoán được sơ sơ nhưng vẫn hứng thú đọc tiếp. Đối với cảm nhận cá nhân của mình thì đây là một điểm cộng lớn. Một điểm cộng nữa đó là tuyến phát triển tình cảm của nam nữ chính rất tự nhiên, không phải là kiểu vừa gặp đã yêu rồi sủng lên tận trời. Cả La Linh Dư và Lục Quân đều là những người mang đầy khuyết điểm, ban đầu bị sắc đẹp của nhau dụ dỗ, dù đang thả thính nhau, biết tỏng là thích đối phương nhưng vẫn muốn thu cái lợi về mình. Thế nhưng tình cảm đó càng về sau càng sâu sắc dần, La Linh Dư xem Lục Quân như một phần quan trọng của cuộc đời mình, hi sinh cho chàng, vun vén mọi điều chỉ mong chàng yên lòng mà thực hiện việc lớn, Lục Quân thì dần từ bỏ cái tôi của bản thân, hiểu bản tính nương tử nhà mình thích khoe khoang nên lúc nào cũng phối hợp với nàng, dù bản thân dỗi muốn chết nhưng lúc nào cũng là người xin lỗi trước, còn giả gái để nương tử vui = Về sau mặc dù đã cưới nhau nhưng cả hai hết sức vun vén tình cảm của mình, La Linh Dư là người hiểu chuyện, biết lúc nào nên dỗi, lúc nào nên tâng bốc cho phu quân vui. Qua từng hành động nhỏ nhặt mà cảm nhận được sự trân trọng của đối phương. Truyện nương tử là pháp y dài dòng nhưng không lê thê, không bị đầu voi đuôi chuột, tính cách nhân vật phát triển thống nhất, dù tận 3 quyển nhưng không cố nhồi nhét thêm nhân vật mà từng người đều có vai trò riêng. Cách phát triển không gian truyện cũng như cách miêu tả đều cho thấy tác giả và người dịch đều rất có tâm. Nói chung thì lúc mà truyện mì ăn liền ngày càng nhiều như hiện nay thì đây thực sự là truyện đáng bỏ thời gian đọc, ít nhất là đọc xong vẫn còn đọng lại. Xem thêm các chủ đề tạo bởi anhnguyenflypro Các chủ đề tương tự - Review Truyện Sói Đến Rồi - Tác Giả Loan - Cùng Review Truyện Ngôn Tình Full Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu - Review Truyện Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh Cùng - Review Truyện Túi Nhỏ Bên Ngực Trái Giản Diệc Dung - Review Truyện Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại Tác Giả Tuyết Trà Chia sẻ trang này

sao địch nổi sắc đẹp tuyệt trần